Anh Hùng Chí Tác giả: Tôn Hiểu
Quyển I: Bão táp Tây Lương Chương 3: Túi gấm giữ mạng
Tới Bạch Long Sơn đã là tối ngày hôm sau. Chỉ thấy mây mù lượn lờ như ẩn như hiện trên núi, quả nhiên hùng vĩ.
Thân mang sự tình khẩn cấp, Ngũ Định Viễn liền lên núi ngay trong đêm. Đường lên núi ban đêm gập ghềnh nhưng hắn thân mang võ công không chút nề hà. Giờ phút này hắn chỉ mong sớm phá án, có cực khổ hơn nữa cũng không sao.
Đi tới nửa đêm, xa xa vang vọng tiếng sấm như trời sắp đổ mưa. Ngũ Định Viễn vội tìm một nơi trú mưa. Khó khăn mới tìm được cây đại thụ, hắn ẩn thân dưới tàng cây nhìn lên bầu trời đêm đen thăm thẳm. Chỉ một lúc sau có tiếng sấm ầm ầm rồi tiếng gió rít gào, quả nhiên mưa to tầm tã.
Nước mưa rớt xuống khó tránh khỏi đánh ướt áo. Ngũ Định Viễn nhíu mày, thầm nghĩ:
Hắn liền leo lên chỗ tán lá cây dày đặc để tránh cho người khỏi ướt đẫm, nếu không rất dễ cảm mạo.
Đang né tránh, chợt nghe trong tiếng mưa rơi truyền đến trận trận tiếng huýt gió. Giờ phút này mưa đang tầm tã nhưng tiếng huýt gió kia lộ khí thế hùng hậu, không hề bị tiếng mưa át đi mà vẫn nghe rất rõ ràng.
Ngũ Định Viễn lấy làm kỳ, liền lắng tai nghe ngóng. Tiếng huýt gió phát ra từ sâu trong Bạch Long Sơn, thầm nghĩ:
Hắn nghe một trận, chỉ Trong lòng tiếng huýt gió kia thê lương mà hùng tráng, giống như rồng ngâm không ngừng không nghỉ.
Ngũ Định Viễn Trong lòng cả kinh,thầm nghĩ:
Khi xưa hắn đã gặp qua Chỉ Quan vài lần, biết hòa thượng kia dù không kém nhưng không thể nào đạt tới cảnh giới thế này. Thật không biết là cao thủ phương nào giá lâm Bạch Long Sơn.
Ngũ Định Viễn dỏng tai nghe một lúc lâu, chỉ nghe huýt sáo dài trong tiếng mưa chợt cất cao vút, dường như có anh hùng lạc phách đang khẳng khái bi ca trong đêm mưa. Ngũ Định Viễn cúi đầu tưởng tượng, bỗng nghĩ đến huyết án toàn gia Yến Lăng tiêu cục thì không nhịn được dâng đầy nhiệt huyết. Nhất thời kích động khí khách quật cường, nghiến răng nghiến lợi như ngây dại.
Qua một canh giờ, tiếng huýt gió mới thấp dần. Tầng mây đen tản đi, tiếng mưa cũng ngưng dần. Vạn vật như được rửa mình, trở nên tinh khiết màtường hòa.
Ngũ Định Viễn như thoáng tỉnh đại mộng. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, thầm nghĩ:
Khi ánh bình minh chiếu rọi, Ngũ Định Viễn đã tới sơn môn Bạch Long Tự. Sáng sớm thăm hỏi thì có điểm thất lễ, hắn liền tại cửa sơn môn ngủ một giấc, thẳng đến giờ Thìn mới gõ cửa bái kiến.
Một chú tiểu đứng ở cửa. Ngũ Định Viễn liền nói rõ thân phận, chú tiểu thấy hắn là mệnh quan triều đình, danh bộ Tây Lương nên không dám chậm trễ, vội vàng đi vào. Sau một lúc thì một lão tăng chậm rãi đi ra. Ngũ Định Viễn nhận ra đólà hòa thượng Chỉ Quan, vội đứng dậy làm lễ.
Chỉ Quan chắp tay trước ngực nói:
Chỉ Quan mỉm cười, hai người đồng loạt ngồi xuống.Ngũ Định Viễn nói:
Đôi mày Chỉ Quan rủ xuống, lộ vẻ thương xót, lắc đầu thở dài nói:
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
Chỉ Quan thở dài nói:
Chỉ Quan ồ một tiếng, nói:
Chỉ Quan cau mày nói:
Ngũ Định Viễn lắc đầu, nói:
Chỉ Quan a một tiếng kinh ngạc, cả kinh nói:
Ngũ Định Viễn thở dài, nói:
Chỉ Quan khổ tư lát nữa, hỏi:
Ngũ Định Viễn lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ. Tề Nhuận Tường khẩu thủ như bình, thà chết không nói.
Chỉ Quan gật đầu, chắp tay trước ngực nói:
Mắt thấy Chỉ Quan dăm ba câu đã nói ra chỗ trọng điểm, Ngũ Định Viễn thầm khâm phục. Hắn gật đầu, lại nói:
Chỉ Quan nói:
Chỉ Quan thở dài nói:
Ngũ Định Viễn nói:
Chỉ Quan lắc đầu nói:
Ngũ Định Viễn ậm ừ một tiếng, lại hỏi:
Chỉ Quan nói:
Ngũ Định Viễn nói:
Chỉ Quan lấy làm kinh hãi, cẩn thận hỏi thương thế người chết cùng tổn hại chỗ trái tim. Ngũ Định Viễn dò hỏi:
Sắc mặt Chỉ Quan ngưng trọng, nói:
Ngũ Định Viễn bôn ba mấy ngày, hy vọng tìm ra manh mối. Vậy mà Chỉ Quan hòa thượng vì tình không nói. Chỉ là võ công của lão hòa thượng này trên hắn, không thể cậy mạnh, liền cầu khẩn nói:
Chỉ Quan lắc đầu nói:
Ngũ Định Viễn Tronglòng bực mình,đột nhiên nói:
Chỉ Quan nói:
Ngũ Định Viễn lẫm liệt nói:
Chỉ Quan nghe thì lắc đầu, nói:
Ngũ Định Viễn ồ một tiếng,hỏi:
Chỉ Quan nói:
Ngũ Định Viễn nhịn không được, nhất thời cười ha hả, nói:
Hắn cười nhưng kỳ thật trong lòng sớm tính toán, thầm nghĩ: Lão hòa thượng này biết lai lịch của hung thủ, ta khôngthể từ bỏ ý đồ. Lập tức
khách sáo vài câu, liền rời khỏi chùa.
Đi được vài dặm, Ngũ Định Viễn liền vòng về Bạch Long Tự, trốn ở ngoài sơn môn. Cho đến sắc trời một màu tối đen, hắn mới leo tường vào trong chùa. Cẩn thận tìm tòi những chỗ khả nghi, lúc tra phòng bếp thì thấy vại gạo cạn gần lộ cả đáy, hắn nghĩ:
Ngũ Định Viễn đang xem xét thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng người.hắn vội nằm úp vào cửa sổ, chỉ nghe âm thanh hiền hòa của Chỉ Quan vang lên:
Chỉ Quan nói:
Tuệ Thanh không dám bất tuân, chỉ lẩm bẩm vài câu. Chỉ một lúc sau, Ngũ Định Viễn nhìn thấy một chú tiểu mang theo cái giỏ đồ ăn đi ra khỏi chùa. Hắn gấp rút đi theo phía sau chú tiểu, thăm dò rất xa.
Đi khoảng nửa canh giờ, chú tiểu kia dừng bước trước một ngọn núi. Ngũ Định Viễn ngẩng đầu nhìn chỉ thấy núi kia cao chót vót mà đơn độc, bao phủ bởi những tầng mây mù, trong màn đêm đen có vẻ quỷ dị vô cùng.
Chú tiểu nọ kêu lớn :
Ngũ Định Viễn nghe lời này, lập tức thầm nghĩ:
Chú tiểu dùng sức kêu hai lần. Trên đỉnh núi không người nào đáp ứng, chú tiểu cũng không lấy làm lạ, đem cái giỏ đặt ở dưới đất rồi xoay người đi. Ngũ Định Viễn ngửa đầunhìn tuyệt đỉnh kia, nghĩ ngợi:
Nghĩ đến đây thì cảm thấy cả kinh.
Ngũ Định Viễn đợi chú tiểu đi vào rừng cây, một tay kéo lấy khiến chú tiểu kinh hãi, không biết là ai nên há mồm muốn hô lên. Ngũ Định Viễn đưa tay bịt miệng nó, ghé vào tai thấp giọng nói:
Kia chú tiểu Tuệ Thanh thấy Ngũ Định Viễn thì bớt sợ hãi, nhưng vẫn còn run rẩy nói:
Tuệ Thanh nói:
Quả nhiên Tuệ Thanhsợ hãi, run rẩy nói:
- Ta...Ta...
Ngũ Định Viễn thúc giục:
Chú tiểu đang muốn mở miệng, Ngũ Định Viễn chợt thấy cổ áo hắn bị túm lấy, tiếp theo thân thể bị người nhấc bổng lên.
Ngũ Định Viễn thất kinh, đang muốn quay đầu thì chợt thấy một luồng đại lực truyền đến, đem cả người hắn quẳng ra xa. Ngũ Định Viễn thân giữakhông trung, tâm thần khôngloạn, vội đề khởi nội lực tụ lại ở sống lưng,chỉ mong vững vàng rơi xuống đất. Bất quá liền phát giác huyệt đạo tê dại. Thế mới biết người nọ chỉ tiện tay một trảo, không ngờ nội lực của đối phương đã thấu vào kinh mạch toàn thân.
Ngũ Định Viễn cảm thấy kinh hãi dị thường, thầm nghĩ:
Ngũ Định Viễn bị ném xuống dưới đất, vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy một nam tử quay lưng về phía hắn. Người này thân hình cao lớn, ánh trăng chiếu rọi một đầu đầy tóc đen, nhất thời không rõ tuổi tác. Vẻ mặt Tuệ Thanh sợ hãi, khom người với người nọ rồi hoang mang chạy xuống núi.
Ngũ Định Viễn miễn cưỡng đứng dậy, kêu lên:
Liền vào lúc này, người nọ đột nhiên ngửa mặt lên trời huýt dài như tiếng rồng ngâm. Ngũ Định Viễn chỉ cảm thấy trong tai vù vù một trận tiếng vang lớn. Thoáng chốc đầu óc có cảm giác choáng váng, hắn vội dùng hai tay bịt tai nhưng tiếng huýt gió vẫn giống như sét đánh, xuyên thấu vào trong tai.
Ngũ Định Viễn cảm thấy màng nhĩ căng lên đau đớn, nhất thời khổ sở muốn cất bước đào tẩu nhưng hai chân lại bủn rủn. Qua một hồi lâu hắn thật sự không thể chịu được, trước mắt tối sầm liền ngã ra bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, Ngũ Định Viễn mơ màng tỉnh lại. Mắt thấy sắc trời mờ tỏ, hiện đã là sáng sớm. Hắn cảm giác đau đầu muốn nứt ra, ngồi dậy thì chợt thấy trước mặt là một bóng lưng, chính là người đã tập kích hắn tối hôm qua.
Ngũ Định Viễn nhớ lại khi vào núi nghe thấy tiếng huýt gió hùng hồn, xem ra là do người này phát ra, có thể nói là võ công cao nhất mà trong cuộc đời hắn từng gặp. Hắn thầm cảm thấy sợ hãi, thầm nghĩ:
Kinh hãi một lúc lâu, người nọ đứng trông về quần sơn phía xa, không thấy lại đây gia hại, Ngũ Định Viễn không khỏi sinh nghi. Đêm đó toàn gia Yến Lăng tiêu cục bị người tàn sát, phòng ở của hắn cũng từng bị người xâm nhập tìm tòi. Nếu người này là hung thủ, chắc chắn sẽ tới ép hỏi, tuyệt không mặc cho bản thân nằm nghỉ ở dưới đất.
Hắn thầm nghĩ:
Nghĩ ngợi như thế liền có cảm giác an tâm. Hắn nhìn bóng lưng người nọ, dốc lòng suy tư nhưng nghĩ không ra Tây Lương Thành có hảo thủ nào họ Phương, nhất thời cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Lại qua nửa canh giờ, người nọ vẫn thủy chung hướng mặt về quần sơn, không hề quay đầu lại. Ngũ Định Viễn nghĩ đối phương quả thật vô tình giahại bản thân, đã biết trách lầm người, thầm nghĩ:
Nhớ tới đêm qua hắn xuất ngôn đe dọa Tuệ Thanh thì cảm giác áy náy, lập tức ho khan một tiếng, đứng dậy cung kính nói:
tội.
Người nọ hừ một tiếng không đáp.
Ngũ Định Viễn không rõ lai lịch nhưng thấy võ công của đối phương rất cao, kiến thức tất nhiên bất phàm, vội vàng nói:
Ngũ Định Viễn thấy người nọ từ chối cho ý kiến, coi như không nghe hắn nói thì nghĩ thầm:
Hắn đánh bạo, nói:
Vừa nói vừa liền thuật sơ lại vụ án một lần.
Hắn sợ người nọ thiếu nhẫn nại nên cố gắng nói nhanh hết mức. Người nọ không quát bảo ngưng lại hay đặt câu hỏi gì cả. Cái lưng vẫn đưa về phía Ngũ Định Viễn, nhất thời nhìn không ra hỉ nộ.
Ngũ Định Viễn trần thuật xong xuôi, lại nói:
Lời này vừa dứt thì người nọ bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, thần thái thật cuồng ngạo. Ngũ Định Viễn vội bịt hai lỗ tai, sợ đối phương lại phát ra tiếng huýt gió. May mà người nọ chỉ cười to một trận chứ không cố ý dùng tiếng cười đả thương người. Dù là như thế đã chấn động cả sơn cốc, khiến cho lòng người kinh không thôi.
Đợi đến người nọ ngừng cười, Ngũ Định Viễn cẩn thận hỏi:
-Tiền bối, bằng võ công cùng nhãn quang của người, có cao kiến gì chăng? Người nọ chợt xoay đầu, ánh mắt đảo qua thì lạnh lùng nói: