Bi thương suốt cả một đêm. Sáng sớm hôm sau mưa đã tạnh, khi ánh dương ló vào trước cửa Lư Vân mới si ngốc nhìn ra ngoài, thầm nghĩ: “Ngày mới đã bắt đầu, đến lúc ta nên tỉnh lại.”
Hắn thở nhẹ một tiếng, nén lại cảm giác bi thương trong lòng. Quyết ý không dùng một hào nào của tiểu thư, muốn đường đường chính chính tồn tại bằng bản lĩnh của mình.
Mấy ngày sau, Lư Vân đã tới một huyện thành nho nhỏ, liền tìm một nơi sơ sài tạm thời ở lại. Hắn mượn một con dao bổ củi của một nhà gần đó, sau đó đi chặt trúc làm một gánh hàng, có ý định bán mì để duy trì mưu sinh. Hắn lại đi mượn của nhà nọ một lượng bạc, người nọ thấy hắn khí vũ hiên ngang, nói năng cao nhã nên nguyện giúp một tay.
Lư Vân ở chỗ này bán mì được nửa tháng, tay nghề ngày càng tinh thâm, khách nhân nếm qua mì đều tán dương. Một đồn mười, mười đồn trăm, sinh ý ngày càng phát triển. Khoa cử không thành nhưng bán mì lại rất thuận lợi. Đúng là “Có lòng trồng hoa hoa không mộc, vô tình cắm liễu liễu lại xanh”.
Mỗi ngày đi qua Lư Vân đều bận rộn ở bên ngoài, không lâu sau đã trả được số bạc đi mượn. Hắn thấy cư dân ở đây chất phác, lại không thiếu khách nhân quen thuộc nên tính an cư lạc nghiệp tại chỗ này.
Ngày hôm sau, khi đang chào hỏi khách nhân thì chợt nghe một tiếng pháo nổ ở phía xa xa, tiếp theo là tiếng chiêng trống vang lên. Lư Vân ngẩn ngơ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT