Ngoảnh Lại Sẽ Thấy Em

Chương 1


11 tháng


“Du Nhiên, buổi họp lớp ngày mai cậu có đến không?” Yến Thanh Thanh nhỏ giọng dò hỏi.

“Nếu công việc kết thúc sớm, tớ sẽ đến.” Du Nhiên trả lời một cách hiển nhiên làm Yến Thanh Thanh có chút không vui.

“Cái con người cuồng công việc này. Cậu sắp kết hôn được với công việc luôn rồi đấy!”

“Nhưng mà tớ nghe nói Mục Trì cũng sẽ tham gia.” 

Nói rồi Yến Thanh Thanh giương mắt nhìn biểu cảm của người con gái trước mặt.

“Ừm, được rồi. Tớ sẽ suy nghĩ thêm về chuyện đó!”Giọng điệu Du Nhiên vẫn bình tĩnh làm Yến Thanh Thanh có chút bất ngờ.

“Nếu không còn chuyện gì nữa vậy thì tớ đi trước đây! Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

 Kết thúc cuộc trò chuyện với Yến Thanh Thanh, Du Nhiên quay người rời đi.

Cô nắm chặt lấy vạt áo trước ngực. Cảm giác tim mình dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khoảnh khắc cô nghe thấy cái tên “Mục Trì” ấy thì đại não giống như theo phản xạ mà liên tục tìm kiếm hình ảnh của chàng thiếu niên năm xưa. 

“Mục Trì.” Cái tên này đã quá lâu không ai nhắc tới, dường như trở thành một đoạn kí ức phủ bụi nằm gọn trong tim cô.

_________________________

Đúng tám giờ tối, Du Nhiên đứng trước sảnh toà A1.

Cảm giác căng thẳng khiến cô cảm thấy trong tim mình dường như có thứ gì đè nặng. Cảm giác bất an không ngừng xông lên mỗi khi cô nghĩ tới cái tên “Mục Trì” kia.

“Vậy mà tớ tưởng cậu không đến.” Yến Thanh Thanh từ xa đi tới lên tiếng.

“Sao lại không đến được cơ chứ, tớ nhớ bạn yêu của mình quá đi mất!" Du Nhiên dang hai tay ra làm động tác muốn ôm Yến Thanh Thanh.

“Thôi đi. Tớ còn tưởng cậu sắp yêu luôn công việc của mình ấy chứ!” 

“Đi nào! Chúng ta vào trong thôi, giờ này có lẽ cũng gần đông đủ rồi.”

Nói rồi hai người khoác tay bước đi.

Cửa phòng mở ra, Du Nhiên vừa nhìn đã thấy những gương mặt quen thuộc.

Mặc dù tất đều trông có vẻ trưởng thành và đĩnh đạc nhưng đường nét trên mặt vẫn không hề thay đổi.

“Ôi! Là lớp trưởng Du Nhiên của chúng ta đây này.” Một người trong đó lên tiếng.

“Phải rồi đấy. Lâu lắm rồi tớ mới thấy cậu đó lớp trưởng à?”

“Tớ còn nghe nói cậu cuồng công việc đến nỗi sắp kết hôn với công việc rồi đúng không haha.”

“Cái tin đồn thất thiệt này ở đâu ra vậy?”  - Du Nhiên thầm mắng, cô khẽ nhìn người bên cạnh với một ánh mắt không mấy thân thiện.

“Nào nào mọi người, lâu lâu mới có dịp gặp nhau mà. Chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện để nói.” 

Dường như cảm nhận được ánh mắt tràn đầy “yêu thương” đến từ Du Nhiên, Yến Thanh Thanh vờ đánh trống lảng.

Sau khi ngồi xuống, Du Nhiên âm thầm quét toàn bộ ánh nhìn khắp căn phòng, dường như đang cố tìm kiếm một bóng hình thân thuộc.

Nghĩ cái gì vậy chứ? Có lẽ cậu ấy không đến đâu. - Du Nhiên tự nhủ với lòng

“Xin lỗi mọi người, tớ đến muộn.” 

Ngay lúc bữa tiệc chuẩn bị diễn ra thì một giọng nam trầm ấm bất ngờ vang lên trong không trung.

Giọng nói quen thuộc này, cô biết chỉ có một người, người mà đến cả trong mơ cô cũng muốn gặp một lần - Mục Trì. 

Du Nhiên ngay lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh đó.

Có lẽ bởi vì đã quá lâu cả hai không gặp lại nhau nên ngay khi đối phương vừa đi lướt qua. Thì Du Nhiên liền cảm thấy tròng mắt mình bắt đầu rưng rưng.

Nỗi tơ vương giống như đã ăn sâu vào trong tâm trí khiến cô không nhịn được mà dõi theo hình bóng ấy mãi đến khi cậu ấy ngồi vào bàn.

“Xem ai đến đây này. Chà! Coi bộ hôm nay lớp mình được dịp hội ngộ đông đủ quá! Vừa có cả lớp trưởng vừa có cả nam thần năm nào của các thiếu nữ này." Hứa Vĩ vừa cười vừa nói.

Thế nhưng trái với thái độ hào hứng của những người ở đây thì Du Nhiên ngồi im lặng một góc. Cô không biết nói gì vào lúc này cả.

Cô cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn bình thường, tay còn có chút run run. 

Sự bình tĩnh hằng ngày vỗn dĩ đã không giữ được ngay từ lúc cô nghe giọng nói của cậu. 

Dù có nghĩ, cô cũng không nghĩ được hôm nay sẽ gặp được cậu tại đây.

Sự xuất hiện của Mục Trì làm cho căn phòng trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Các bạn học vây quanh hỏi han.

 Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cậu xuất hiện sau nhiều năm đột ngột biến mất. 

“Này! Ngày ấy cậu nói đi là đi không một lời tạm biệt gì với bọn này. Còn tưởng là sẽ không được gặp lại cậu cơ đấy”. Hứa Vĩ lên tiếng.

“Phải đó! Rốt cuộc là tại sao cậu không từ mà biệt đến một câu cũng không để lại cho chúng tôi vậy ?” Tần Đông trách móc.

“Hôm nay mục đích của các cậu đến đây là họp lớp hay là trách móc Mục Trì đây?" Thấy Mục Trì có vẻ hơi khó xử nên Yến Thanh Thanh ngay lập tức nhảy vào giải vây.

“Vì Mục Trì đã không từ mà biệt với chúng ta, là lỗi của cậu ấy. Nhưng hôm nay cậu ấy đã xuất hiện tại đây rồi, cũng có nghĩa cậu ấy sẽ tạ lỗi với chúng ta. Phạt cậu ấy ba ly các cậu thấy thế nào?”

“Được, được. Tớ đồng ý”

“Tớ cũng đồng ý. Mục Trì phải đủ ba ly đấy nhé!”

Không kịp để Mục Trì từ chối. Hứa Vĩ, Tần Đông cùng một vài người khác liền lôi kéo cậu đi tạ lỗi. 

Phải mất một khoảng thời gian sau, Mục Trì mới thoát ra được khỏi đám người kia. 

Mục Trì ngồi xuống sau đó liếc nhìn Du Nhiên.

Trước mặt cậu là một thân ảnh nhỏ nhắn, đường nét khuôn mặt hài hòa, thanh tú. Nét cười đầy dịu dàng của người kia làm cậu ngây người ra vài giây. 

“Chào cậu. Đã lâu không gặp.” Du Nhiên bất ngờ mở lời.

“Đúng là lâu thật. Tớ sắp không nhìn ra được lớp trưởng năm nào nữa rồi” 

“Vì… vì sao không nhìn ra được chứ?”

“Vì cậu còn xinh đẹp hơn lúc trước.” Mục Trì cười nói.

Giọng điệu tuy cợt nhả nhưng lại khiến Du Nhiên có chút xấu hổ.

“Tớ… Tớ.”  

 “Tớ đùa đấy, học chung với nhau lâu như thế, sao có thể không nhận ra cậu được.” 

“...”

 

“Mục Trì! Cậu không trốn được đâu. Lại đây hát một bài với mình. Nhanh lên, nhanh lên!” Hứa Vĩ từ đâu chạy lại kéo tay Mục Trì lên sân khấu. 

Liếc nhìn Mục Trì rời đi, Du Nhiên cúi đầu cảm nhận trống ngực không ngưng dao động một cách mãnh liệt.

Tiếng nhạc vang lên, mọi người vui vẻ trong sự náo nhiệt. Chỉ có Du Nhiên hai má đỏ bừng, trái tim của cô vì một câu nói của ai kia mà không ngừng run lên từng hồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play