“Diệu Kiệt, Tuế Hòa, các con ở nhà chăm sóc cho muội muội, tranh thủ rửa sạch số nấm này đi, để buổi tối nương về nhà làm canh nấm cho các con ăn.” Khương Linh nhẹ nhàng đặt Khương Văn Khê đã ngủ say lên giường, đi ra ngoài phòng nói với hai hài tử.Hai hài tử ghi nhớ lời Khương Linh căn dặn, đưa mắt nhìn nàng lại lần nữa đi ra khỏi nhà.Sâu bên trong núi lớn, Khương Linh lặng lẽ mò tới chỗ miếu Bạch Phát Nương Nương ở trước mặt.

Lần này Khương Linh đã học khôn, trước tiên quan sát xung quanh một phen, sau khi đã xác nhận sẽ không có người tới gần nơi này mới khom lưng cẩn thận đi vào.Mới đi được vài bước, Khương Linh đã cảm nhận được một luồng hơi ẩm đập vào mặt, trong lòng nàng không khỏi vui mừng, vội vàng duỗi tay sờ vào vách đá bên cạnh.“Vách đá này bóng loáng, sờ tới sờ lui thậm chí có một loại cảm giác ẩm ướt nữa, xem ra nhất định nơi này sẽ có nguồn nước.” Nghĩ đến cái này, cảm xúc vui sướng trong lòng Khương Linh đã không thể áp chế nổi nữa, thậm chí ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập hơn.Nàng vỗ vỗ lồ ng ngực của mình, lại hít thở sâu thêm mấy lần, cố gắng bình ổn lại tâm tình kích động của mình rồi mới cẩn thận từng ly từng tí tiếp tục hướng về chỗ sâu bên trong hang đá đi tới.“Hu hu…Hu hu…”Tiếng khóc nức nở từ xa tới gần, chui vào trong tai Khương Linh.

Theo bản năng Khương Linh rùng mình, trái tim vừa mới hơi bình tĩnh trở lại lại bắt đầu điên cuồng kịch liệt nhảy dựng lên.“Chớ sợ chớ sợ, lúc này là lúc mặt trời đang mọc cao, làm sao có mấy cái thứ đồ lung tung bậy bạ kia chứ.” Khương Linh vừa an ủi chính mình, vừa tiếp tục nâng hai chân đã dần phát run bước tiếp vào phía trong.Con đường dọc hang đá dần dần bắt đầu trở nên trơn ướt, Khương Linh vịn vách đá cẩn thận tiếp tục hướng về phía trước.Một tia sáng như ẩn như hiện xuất hiện ở chỗ ngoặt của hang đá, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào cũng càng thêm rõ ràng.Khương Linh khẽ bước vào chỗ ngoặt của vách đá, chầm chầm thò đầu ra thăm dò, một màn trước mắt ngay lập tức khiến cho Khương Linh giật nảy mình.Một nữ nhân đầu tóc trắng xóa hai mắt nhắm nghiền, mặt không còn chút máu nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Bên cạnh nàng là một tiểu nam hài quỳ xuống, khuôn mặt cũng tái nhợt giống như nàng.“Bạch Phát Nương Nương? Không, có lẽ là con người.” Ánh nến soi rõ cái bóng của nữ nhân tóc trắng và tiểu nam hài trên mặt đất, sau khi Khương Linh nhìn thấy hai người có cái bóng liền nhẹ nhàng thở hắt ra.Nàng lộ đầu ra len lén quan sát tình huống của hai người kia, sau khi xác nhận  mình sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì liền chậm rãi từ vách đá đằng sau đi ra.“Ngươi......!Ngươi không sao chứ?” Khương Linh sợ làm cho tiểu nam hài giật mình nên cố gắng thả chậm tiếng nói của mình lại.“A! Ngươi! Ngươi! Ngươi! Ngươi là ai?” Khương Linh đột ngột xuất hiện vẫn làm cho tiểu nam hài giật nảy mình, thân thể nhỏ yếu của cậu bé đột nhiên run lẩy bẩy, mở to hai mắt dò hỏi.“Ta…” Trong lúc nhất thời Khương Linh không biết nên giải thích về thân phận của mình như thế nào, chỉ có thể dời ánh mắt vào trên thân nữ nhân đầu tóc trắng xóa ở trước mặt: “Đây là nương ngươi à?”Tiểu nam hài nhìn Khương Linh với vẻ cảnh giác, vừa định gật đầu lại lập tức lắc đầu điên cuồng.“Nàng ấy bị sao vậy?” Khương Linh cố nhẫn nại tính tình, tiếp tục hỏi.“Không…không biết.” Biểu tình của tiểu nam hài vẫn như cũ.Khương Linh cắn môi, lớn mật đi đến bên cạnh nữ nhân tóc trắng.

Nàng vừa vươn tay chuẩn bị đụng vào cổ nữ nhân tóc trắng thì tiểu nam hài liền bùng nổ, rống to: “Ngươi! Ngươi đừng chạm vào nàng ấy!”Khương Linh bị tiếng rống của tiểu nam hài làm cho giật mình, nàng vẫn cố nhẫn nại tính tình, dịu dàng nói: “Yên tâm, ta sẽ không thương tổn các ngươi.”Dường như tiểu nam hài cũng cảm giác trên người Khương Linh không có tín hiệu nguy hiểm, tuy rằng vẫn dùng ánh mắt cảnh giác đánh giá Khương Linh nhưng đã cho phép Khương Linh đụng vào nữ nhân tóc trắng ở trước mặt.Khương Linh vươn cánh tay đã hơi phát run, nhẹ nhàng đặt ở trên cổ mảnh khảnh của nữ nhân kia..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play