Trong thành phố Vân Biên náo nhiệt, căn phòng lớn bao trùm ánh đèn dài, một người phụ nữ quá già để nhắc đến hai từ mỹ nhân nhưng phong thái chính dùng bốn từ: anh tư phấn chấn miêu tả.

Người bên ngoài gọi bà là Lâm lão phu nhân vô cùng coi trọng, kính nể.

Người trong nhà gọi bà là: mẹ, là bà, là Thái Thương Vân không cần kính nể.
Nhưng hiện tại, người duy nhất gọi bà là Thái Thương Vân đã xa khuất tầm mắt.

Nhưng lại xoay vòng trong lòng bàn tay, tuỳ ý định đoạt.
Chuông điện thoại vang lên một hồi dài mới bắt máy.
Đầu dây bên kia xuất hiện giọng nam trầm thành kính:
“Lâm lão phu nhân! Dạo này ngài khoẻ không?”
Thái Thương Vân chỉ nghe thấy giọng cũng đủ hình dung dang vẻ khúm núm trước mặt.
Tên này đúng là không có chút uy hiếp nào.

Một tên chó ngoan nhưng vô dụng.
“Cậu thật có tâm tình gọi điện cho tôi đấy.”
“Không phải vậy đâu, Lão phu nhân! Chuyện Lâm lão phu nhân nhắc nhở tôi nào dám quên.

Nhưng hiện tại…chuyện với bên công ty nội thất…quả thực là do tôi thất trách.”
“Vậy sao?”
Ý hiện trong câu nói.

Nếu là như vậy, cậu có ý định gì? Muốn tiếp theo nên làm thế nào cho vừa lòng tôi?
Đầu dây bên kia càng thấp giọng hơn:
“Tôi đã nói trước với công ty nguyên vật liệu, cũng đã chuẩn bị xong mọi chuyện.

Chỉ cần người đó xuất hiện…trực tiếp làm Lão phu nhân bằng lòng.”
Thái Thương Vân cúp điện thoại không nói tiếp.
Đáy mắt hiện lên một đoạn rực lửa.
Nói chuyện lâu với một con chó ngu ngốc chi bằng ngồi đây thành thơi nhìn từng kết quả.
“Cả gia sản này…có đem hoá vàng cũng không chừa cho tên vong tinh.”
Tấm hình đại gia đình 5 người treo trên tường lớn, một gương mặt bị huỷ không thương tiếc.

Bên cạnh là tấm chân dung người đàn ông với nụ cười tao nhã cùng mái tóc nhuộm màu bạch kim tuỳ hứng cầm trên tay trái bóng tròn.
Buổi họp đối tác thường không có sự xuất hiện chính của Lâm Lam Thành, mà thay vào đó là liên kết qua camera cùng Phó Chủ tịch Bạch Ưng Phúc.
Bạch Ưng Phúc theo Bất động sản Đức Nhân từ ngày mới dựng viên gạch đầu tiên, là người dưới trướng ngon ngoãn vâng lời của Thái Thương Vân.

Hắn với Lâm Lam Thành hiện tại chính là đối địch ra mặt, trời xanh không cùng hưởng phúc.
“Chủ tịch hay ra vẻ thần bí quá.”
Màn hình video vẫn dừng lại trên thân một nam nhân mạc âu phục cùng bàn tay đan vào nhau đặt trên bàn.
Giả Thập Linh chuẩn bị tài liệu, sắp xếp mọi chuyện cũng vờ như không nghe thấy lời châm chọc.
Bạch Ưng Phúc đưa mắt nhìn vào đám người đang ngồi im lặng bên cạnh khẽ hất cằm.
Vậy mà chỉ chưa đầy cái nháy mắt, buổi họp quan trọng lại biến thành cái chợ:
“Chủ tịch không đến họp với đối tác là không coi trọng người hợp tác hay là cảm thấy họp cùng chúng tôi rất mất thể diện?”
“Cậu giữ vị trí Chủ tịch mà không đặt lợi ích công ty lên hàng đầu? Bây giờ cậu ở đâu? Xuất hiện ngay cho tôi.”
“Người như cậu mà cũng xứng làm Chủ tịch sao? Còn không bằng một tên soạn sổ sách.”

Từ Minh Hà ngồi một bên, sớm đã nghe Nguyên Huyền nhắc đến việc Chủ tịch Nhược Thuỷ không lộ mặt mà không mấy bất ngờ.

Nhưng tâm tình không tốt biểu hiện trên mặt khi đám người kia liên tục không hiểu chuyện.
Từ Minh Hà hướng về phía Giả Thập Linh:
“Liệu có cần chúng tôi tránh mặt một lát?”
Lâm Lam Thành thông qua video, ngả người về ghế soà, một tay gõ nhẹ lên bàn che đi tiếng cười chế giễu:
“Không cần đâu! Buổi họp đối tác này là chuyện giữa tôi với bên quý công ty, rất quan trọng đấy.”
“Giả Thập Linh! Ngân sách của công ty vẫn đủ để mua rọ chó chứ?”
Nguyên Huyền nghe câu hỏi xong xuýt chút phải bật cười.
Vậy mà nhìn sang dáng vẻ điềm đạm của nữ thư ký kia mới gật đầu thán phục: cô ấy thực sự đã vất vả quá nhiều.
Bên màn hình lại vang lên tiếng giọng bình thản:
“Tôi là người thuê đám các người, vậy mà chút chuyện này còn đích thân tôi phải xuất hiện? Mấy lão già không có tính cống hiến bị Đức Nhân thải qua đây còn tưởng bản thân có giá trị? Chỗ ngồi của mấy người chẳng qua là tôi niêm tình, đừng nghĩ bản thân không thể thay thế.”
Lúc đám người đối diện Nguyên Huyền còn đang sung sức đối địch.

Bây giờ đến một câu cũng không hé răng chỉ biết cúi gằm mặt nhìn tài liệu trên bàn.
Từ Minh Hà trong camera truyền lại khẽ gật đầu hiện ra ý cười thống khoái.

Định Đạt Khang tuy là Tổng giám đốc, lời nói thị uy khắp Định Giao nhưng cũng không thể nào một ý thẳng thắn trấn áp quần hùng với khí thế bức trời như vậy.
Một thanh niên với giọng trầm ấp chỉ khoảng bằng Nguyên Huyền nhưng lại có khí thái này, thực sự muốn gặp một lần.
Nguyên Huyền thông qua bản báo cáo, trình bày chi tiết tất cả hạng mục đã được đánh dấu sẵn.
Thi thoảng trong buổi, Lâm Lam Thành cũng dừng lại lướt qua vài đoạn:
“Theo bản kế hoạch, chất lượng kính Temper được Định Giao cải tiến từ phôi kính, lại có thêm chất liệu mới, khả năng chịu lực đã được thông qua?”
“Chúng tôi đã tiến hành thử nghiệm.

Cũng đã lấy được giấy xác nhận.

Sự thay đổi chỉ là xuất hiện trong màu sắc của kính, không ảnh hưởng tới khả năng chịu lực cũng như khả năng khác.”
“Chung cư Diêu Hi A đang trong quá trình hoàn thành, bất cứ tổn thất nào cũng có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng.

Quý công ty Định Giao chắc chắn bản thân có thể chịu được những tổn thất nếu xuất hiện tình huống ngoài dự liệu?”
Nguyên Huyền chưa vội gật đầu, nhanh chóng nhìn sang Từ Minh Hà.
Bản kế hoạch lần này chính là bước đệm đưa mẫu kính cường lực màu vàng khói xuất hiện trong dự án đô thị lớn bậc nhất thành phố Cảnh.
Nếu thành công, tất cả đều được lợi.
Nếu thất bại hiển nhiên chi phí bù đắp không nói trước.

Thậm chí uy tín cũng một đêm mất trắng.
“Chúng tôi tin vào năng lực của bản thân, hơn nữa giấy chứng nhận cũng được gửi đến.

Đảm bảo không có bất kỳ nguy hiểm.”
Nguyên Huyền lại nói thêm:

“Trong thời gian đó, chúng tôi sẽ cùng Nhược Thuỷ giám sát quá trình.”
Lâm Lam Thành gật đầu.
Hắn đã được nghe Nguyên Huyền nhắc qua chuyện này, cũng có chút hứng thú.

Nhưng lại không nghĩ được Nguyên Huyền muốn dùng loại kính màu sắc mới này ngay trên bản hợp tác với Nhược Thuỷ.
Cú bật này, hắn khá hài lòng.
Bạch Ưng Phúc ban đầu còn ngồi yên nhưng đến giờ phút này mới cử động, lật qua bản kế hoạch, nhìn chi tiết:
“Chủ tịch! Chuyện này khá khả quan.

Nhưng chất liệu màu sắc mới, khó tránh có sai sót, tôi sẽ thường xuyên đến hiện trường cùng cậu.”
“Chú Bạch! Cũng không cần đến quá thường xuyên! Chú cũng lớn tuổi rồi, nên ở nhà hưởng phúc, chuyện này cứ để bên hiện trường chịu trách nhiệm chính.”
Lam Thành hạ giọng dỗ ngọt.

Nhưng trong tâm tình biểu hiện nét cười không mấy vui vẻ.
Bạch Ưng Phúc này cũng là người có quan hệ nhỏ với Phó giám đốc Lý kia.

Cũng vì chút để tâm của người chú này mà bản hợp đồng bị đẩy giá lên 10%.

Nếu thực sự không chút liên quan thì ai tin?
Lam Thành đối với người chú này, vẫn nên tốt một chút, quan tâm đặc biệt thêm một chút..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play