Nhóm dịch: Thất Liên HoaCố Niên hừ một tiếng bất mãn đáp lại ba: “Tối hôm qua con nhặt được một đứa trẻ trên đường, nó muốn tìm mẹ, con liền đưa nó về nhà.

Tối qua đợi ba về cũng vì chuyện này.

Ba về xem thử có phải là đứa trẻ đó không nhưng mà con nói cho ba biết, đứa trẻ đó muốn tìm mẹ ruột đừng có mà gọi ba mẹ nuôi của nó đến bằng không nó lại chạy mất đấy.”Chồng của Chu Uyển Tâm đi biển làm ăn trở về, lần này lại mang về năm nghìn tệ nhưng tất cả đều đưa cho mẹ ruột của mình cất giữ.

Hệ thống trách nhiệm hộ gia đình* tiến hành mới mấy năm mà cuộc sống trong thôn khá hơn mấy năm làm tập thể trước đây nhưng mà phần lớn các gia đình trong thôn có thu nhập không quá vài trăm tệ.(*)Hệ thống trách nhiệm hộ gia đình, hay hệ thống trách nhiệm hợp đồng, là một thực tiễn ở Trung Quốc, được áp dụng lần đầu tiên trong nông nghiệp vào năm 1979 và chính thức được thiết lập vào năm 1982, theo đó các hộ gia đình chịu trách nhiệm về lãi và lỗ của một doanh nghiệp.Cầm năm xấp tiền mà con trai đưa cho, Ngô Quế Chi cười toe toét: “Mẹ cất giữ giùm các con, mẹ chỉ có mỗi một đứa con trai, tiết kiệm được bao nhiêu sau này đều đưa con hết.”Chu Uyển Tâm vừa đi làm ở trường cấp hai trên xã về, hôm nay là thứ bảy, chỉ dạy một buổi ở trường, buổi trưa cô ăn cơm ở căn-tin trường rồi mới trở về.

Nghe mẹ chồng nói như vậy, cô thương thay cho các em chồng, trong di sản của mẹ ruột cũng chẳng có phần của các cô con gái.

Cô xoay người đi đến hiên nhà, cô cũng không bắt chuyện với chồng.Ngô Quế Chi nhìn thấy con dâu phớt lờ đứa con trai mới đi làm về bèn nói: “Con giao hết tiền cho mẹ, vợ con sẽ không có ý kiến gì chứ, hay như thế này đi mẹ không giữ tiền cho các con nữa vậy.”Hơn hai tháng mới gặp lại được cô vợ xinh đẹp thanh tú của mình, Lâm Văn Chiêu rạo rực trong lòng nói đùa với mẹ: “Nếu mẹ không muốn thì con đưa cho vợ giữ vậy.”Ngô Quế Chi nhéo cánh tay của con trai mình, tức giận nói: “Phụ nữ cả thiên hạ này cũng chỉ có mẹ của con mới không lừa tiền của con thôi, mẹ là mẹ con, vất vả nuôi con khôn lớn không thể giữ tiền giúp con được hay sao?”“Mẹ nhỏ tiếng một chút, đừng để vợ con nghe thấy.”“Nghe thấy thì nghe thấy chứ, nhà chúng ta còn không đủ tốt với cô ta sao, Qua Qua đã đi lạc hơn bốn năm, năm nay ta mới giục hai đứa sinh thêm một đứa nữa.

Mẹ nói cho con biết, lần này phải đợi cho vợ con có thai thì con mới được đi.”Chu Uyển Tâm ở trong nhà nhưng đều nghe thấy hết, cô bật đèn lên rồi sửa đống bài tập trên bàn.

Cây bút trên tay cô như khựng lại, khi mới một tuổi Qua Qua của cô đã bị bọn bắt cóc bắt đi, làm cô đổ bệnh hơn nửa năm không thể dạy học.

Mỗi kỳ nghĩ hè cô đều đi tìm con, cô cũng đi nghe ngóng ở các đồn cảnh sát ở các thị trấn, thành phố và quận lân cận nhưng cũng chẳng có tin tức gì.Lâm Văn Chiêu vào nhà đóng cửa lại, thấy vợ đang ngồi ngẩn ngơ, khuôn mặt của cô vẫn như xưa vẫn gây thương nhớ cho anh ta.

Cô gái tri thức xinh đẹp nhất làng cũng bị anh tán đổ và cưới về, không ngờ bảy năm trôi qua, cô vẫn xinh đẹp như ngày mới quen.Lâm Văn Chiêu ôm lấy eo vợ mình và hôn cô nhưng Chu Uyển Tâm lại hất tay anh ta ra: “Đừng nghịch, em còn đang sửa bài tập đấy.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play