Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Tuy đăng ký thi không nhất định được nhận vào, nhưng cơ hội chuyển đến thành phố tốt như vậy, cô đừng không cần.”Chu Uyển Tâm có đồng nghiệp nhiệt tình, lãnh đạo phúc hậu trong trường ở quê, cũng sống ở thôn Thanh Hà bao năm rồi, bà con trong thôn đều quen biết, nếu dẫn Nhược Nhược vào thành phố, cuộc sống, công việc còn chưa quen lại mang theo đứ nhỏ, Lâm Văn Chiêu chắc chắn sẽ không đồng ý.Quý Hoè Hoa thấy cô do dự thì khuyên: “Tôi nghĩ như này.

Lâm Văn Chiếu đi làm ăn ít khi ở nhà, công việc của cô nếu có thể chuyển đến thành phố, sau này cậu ấy muốn về đoàn tụ cũng bớt đi mấy giờ ngồi xe.

Hơn nữa đãi ngộ và cơ hội phát triển trong thành phố cũng tốt hơn.

Có thể dẫn Nhược Nhược vào thành phố học tiểu học, vậy cũng tốt hơn ở quê.

Trong thôn cô mọi người đều nói là cô không biết phải trái, còn không bằng để Nhược Nhược cho ba mẹ nuôi, có cơ hội có thể vào thành phố làm việc như vậy mà lại không đi.

Cô nghĩ kỹ xem có phải là đạo lý này hay không?”Phó hiệu trưởng Quý là đề nghị thật lòng, Chu Uyển Tâm cảm kích nói: “Cảm ơn phó hiệu trưởng, em sẽ cẩn thận suy nghĩ.”Quý Hoè Hoa đưa tờ giấy báo danh cho cô: “Thứ hai tuần sau phải nộp đơn rồi, cô quyết định đi rồi tôi gửi hồ sơ của cô vào thành phố.

Đúng rồi, ngày mai sắp xếp cho mấy học sinh lớp số 3 đi thăm nhà, một mình tôi đi không hết, cô giúp tôi đi thăm mấy nhà đi.”Chu Uyển Tâm tuy không phải là chủ nhiệm lớp nhưng lại nhận được sự tôn trọng sâu sắc của học sinh và phụ huynh.

Trước đây cô cũng từng tham gia việc thăm nhà này rồi nên liền đông ý.Buổi chiều cô dẫn Lâm Nhược về nhà, mẹ chồng lại chạy đến nhà chị cả, lúc chạng vạng lại dẫn Ngu Hiểu Đình và Ngu Phán Đệ nhà chị cả về, bảo hai đưa snhosc này phải ở đây mấy ngày.Ngô Quế Chi còn oán giận với Chu Uyển Tâm: “Đều là cái con quỷ đòi nợ Phán Đệ này, nói với chủ nhiệm hội phụ nữ trong thôn nó là mẹ nó có thai em trai rồi.

Chị cả con vội vã trốn đi rồi, lũ trẻ mẹ đưa về nhà mấy hôm.”Chị cả lúc này không biết đã chạy đến nhà người thân ở thôn nào rồi.Bà ngoại đưa cháu ngoại về là chuyện chính đáng, Chu Uyển Tâm không có ý kiến, dù sao chiều mai cũng đưa NHược Nhược về trường rồi.

Cô nói: “Con đến quầy thịt lợn của thôn mua hai cân thịt, lại mua ít đậu khô ở bên cạnh.

Buổi tối ăn trác tương miến cùng với canh rau thịt, ngon mà lại không rầy rà.”Trác tương miến: là một món mì có nguồn gốc từ Sơn Đông, Trung Quốc.

Sợi mì to bản được trộn với nước sốt đậu tương được chao qua dầu.“Được, vậy mẹ đến vườn hái ít rau xanh.”Ngô Quế Chi cầm cái giỏ trúc lên, trước khi ra vườn còn chỉ trán Phán Đệ mà mắng: “Đều là cái con quỷ đòi nợ nhà cháu.

Cháu có thích hay không thì em trai cũng đã đến nhà rồi, chị cháu nghe lời, hiểu chuyện, học theo chị cháu một chút đi.”Phán Đệ trợn mắt nhìn bà ngoại, chạy đến tò mò nhìn Lâm Nhược.

Cô nhóc lớn hơn Lâm Nhược nửa tuổi, nhưng lại thấp hơn Lâm Nhược nửa cái đầu: “Mày chính là cái con quỷ đòi nợ nhà cậu?”Lâm Nhược nghiêng đầu nghe không hiểu, trong lòng đang suy nghĩ quan hệ nhân vật.

Đứa trẻ bà đưa về là con nhà bác cả, vậy thì ba là cậu của các chị ấy, hiểu tầng quan hệ này rồi, Lâm Nhược trợn tròn hai mắt: “Con quỷ đòi nợ chị nói là em ư?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play