Nhóm dịch: Thất Liên HoaChu Uyển Tâm ra ngoài sang bên hàng xóm tìm con gái.

Lâm Văn Chiêu cầu xin bà ta: “Mẹ à, trước khi về nhà mạ đã đồng ý với con là không cãi nhau với Uyển Tâm nữa rồi mà.

Uyển Tâm là vợ con, Nhược Nhược là con gái con, mẹ như vậy thì con biết phải làm thế nào.”“Vậy thì cũng không thể nào cứ nhường nó mãi được.

Mẹ tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung.

thôi.” Ngô Quế Chi không đồng ý thỏa hiệp, “Nó dẫn con chạy đến trường, người ta lại cho rằng hai đứa con cãi nhau đòi ly hôn.

Những cái khác đều dễ nói nhưng chuyển ra ngoài mẹ tuyệt đối không đồng ý.

Buổi tối con cố khuyên vợ con đi.”Lâm Văn Chiếu suy nghĩ, quả thực là không nghĩ ra cách: “Nếu không thì như vậy đi, sau này tiền con kiếm được đưa cho vợ con quản.”Ngô Quế Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Con thuyết phục nó từ chức ở nhà sinh con.

Sinh con trai xong thì để nó quản tiền.”Lâm Văn Chiếu khó xử: “Nhược Nhược về rồi, Uyển Tâm càng không muốn sinh con.

Nếu không thì thôi vậy, con gái cũng rất tốt.”“Mẹ không nói con gái không tốt, không có con trai, con kiếm nhiều tiền như vậy còn không phải là cho người khác à.

Mẹ không đồng ý, phải sinh con trai mới được.”Ngô Quế Chi len lén nói: “Chị con lại mang thai rồi, đã hơn bốn tháng rồi, giấu giấu diếm cẩn thận.

Hôm qua nó nói với mẹ siêu âm là con trai.

Bây giờ chị con, em gái con đều có con trai, còn con không có, con cam tâm sao?”Lâm Văn Chiếu cúi đầu không nói lời nào.Buổi tối, cả nhà ba người trở về phòng tây, Lâm Văn Chiếu chơi đồ chơi mới cùng con gái, nhìn con gái hiếm khi nở nụ cười thoải mái, Chu Uyển Tâm ngồi cạnh, cười ấm áp, nói năng dịu nhẹ, cả nhà ba người vui vẻ hoà thuận.

Lâm Văn Chiếu vui vẻ, dỗ con gái ngủ xong liền hoà nhã bàn bạc với Chu Uyển Tâm: “Uyển Tâm, hay là chúng ta đừng chuyển nữa có được không?”Chu Uyển Tâm đã quyết định, cô nói: “Anh thường xuyên không ở nhà, em nói cho anh biết, mẹ chắc chắn sẽ bởi vì sự giáo dục của Nhược Nhược mà sinh ra sự phân biệt.

Như vậy còn không bằng bây giờ chuyển đi rồi, cãi nhau một trận, còn tốt hơn là sau này ngày nào cũng cãi nhau.”Lâm Văn Chiếu nghĩ một chút thì thấy cũng có lý.

Mấy tháng anh ta mới về nhà một lần, ở chẳng được mấy ngày lại đi, cãi vã giữa Uyển Tâm và mẹ cãi nhau, không hề hoà hoãn.

Trước đó Uyển Tâm đồng ý sinh con mẹ mới cam tâm tình nguyện nhẫn nhịn, bây giờ Uyển Tâm không muốn sinh con, mâu thuẫn sẽ ngày càng gay gắt.Anh ta nói: “Em phân tích cũng đúng, sáng mai trước khi đi anh sẽ nói với mẹ một chút.”Ngày hôm sau Lâm Văn Chiếu đã thuyết phục được mẹ anh ta, vui mừng nói với Uyển Tâm: “Mẹ anh đồng ý rồi, cuối tuần em và Nhược Nhược về nhà sống.”Mỗi người lùi một bước, Chu Uyển Tâm suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Vậy được, chiều thứ bảy em đưa Nhược Nhược về thì chiều chủ nhật quay lại trường.”Vợ cũng lùi một bước, Lâm Văn Chiếu liền rất vui vẻ, tự mình giúp Chu Uyển Tâm chuyển đồ, ghế sau chắt một hòm quần áo chăn đệm, con gái ngồi ở thanh ngang phía trước.

Xe đạp của Chu Uyển Tâm, cũng là hai hòm đồ, một chuyến là có thể chuyển hết.Ngô Quế Chi tiễn bọn họ đến cổng làng, dọc đường gặp người làng đều nói: “Con trai tôi thương vợ đi làm xa, gần đây lại thường xuyên mưa nên để vợ đưa con gái đến ký túc xá ở, cuối tuần lại quay về nhà ở.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play