Đối mặt với người mẹ ngang ngược, càn quấy, Vương Kim Phát cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Chớ nhìn anh ta là một giám sát cao cấp, lúc đối mặt phạm nhân không hề lưu tình chút nào thế nhưng khi đối mặt với mẹ ruột của mình thì Vương Kim Phát không có một biện pháp nào để xử lí bà ta.

Cha của anh ta qua đời từ sớm, là Vương Kim Phượng một tay dọn phân một tay dọn nước tiểu, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn anh ta, vì nuôi sống anh ta, Vương Kim Phượng chịu rất nhiều đau khổ, bà ta trở nên có loại tính cách cay nghiệt này hiện tại cũng là có nguyên nhân.

Nếu không trở nên mạnh mẽ, ở trong thôn nhỏ đó, bọn họ cô nhi quả mẫu không phải là sẽ bị người ta ức hiếp chết luôn không chừng.

Từ đầu đến cuối Vương Kim Phát đều ghi nhớ Vương Kim Phượng cố gắng vì anh ta, bởi vì những nguyên nhân này, anh ta hoàn toàn không đành lòng trách móc nặng nề mẹ của mình.

Nhìn thấy Vương Kim Phượng bị Bạch Trân Trân làm tức giận đến sắp ngất đi, anh ta vội vàng mở miệng trấn an cảm xúc của mẹ mình.

"Mẹ, mẹ đừng nóng giận, cô Bạch không phải cố ý.

""Mẹ, mặc dù cô Bạch nói chuyện không dễ nghe, nhưng con người cô ấy thật sự không tệ, mẹ nghe con nói! "Nhưng mà nếu Vương Kim Phượng có thể nghe lọt tai lời Vương Kim Phát thì ba ta đã không phải là Vương Kim Phượng rồi, bà ta khóc rống đánh lồng ngực của mình, nhất định phải khiến cho Vương Kim Phát đi xử lý Bạch Trân Trân.

"Tôi không sống nổi nữa, con trai tôi vì đàn bà mà mặc kệ tôi, tôi không sống nổi nữa! "Bà ta khóc xé ruột xé gan, tay gầy như củi khô đang đánh liên tiếp vào lồng ngực của mình, dáng vẻ điên cuồng kia nhìn rất đáng sợ.

Vương Kim Phát đã sắp quỳ xuống với bà ta, nhưng Vương Kim Phượng hoàn toàn không nhìn thấy, tiếng kêu khóc thê lương của bà ta không ngừng quanh quẩn trong phòng, tiếng kêu gào như lệ quỷ oan hồn, nghe mà da đầu run lên.

Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh được chứng kiến toàn quá trình: "! "Diễn phim truyền hình còn không diễn như bà ta, thế này giống người chỗ nào? Bảo bệnh tâm thần còn tạm được, đoán chừng bệnh nhân của bệnh viện tâm thần còn không kêu to đến mức thê thảm thế này giống bà ta.

Nhìn thấy Trần Tiểu Sinh còn đang tò mò thò đầu ra nhìn, Bạch Trân Trân vươn tay tóm cánh tay của ông ta, lôi lôi kéo kéo dẫn ông ta ra ngoài.

"Chú còn ở đây nhìn cái gì vậy? Nếu chú không đi người ta sẽ vu cáo chúng ta đó!"Người bị bệnh tâm thần Bạch Trân Trân đã thấy cũng nhiều, dạng thần kinh giống như là Vương Kim Phượng thì đây là lần đầu cô gặp.

Cái bà già này đã sắp thoát khỏi phạm vi bệnh tâm thần, trở thành một giống loài khác không thể diễn tả.

Cái loại này đáng sợ gấp mười ngàn lần Tà Thần trong truyền thuyết, được chứ?Bạch Trân Trân dắt theo Trần Tiểu Sinh chuồn đi, hai người vào thang máy xuống lầu.

Lúc đi ra khỏi cửa khu nhà ở, Bạch Trân Trân hít thở không khí tươi mới bên ngoài, cả người đã cảm thấy dễ chịu hơn không ít.

Ngược lại là Trần Tiểu Sinh, thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn chốc lát, trên mặt hiện đầy vẻ ưu sầu.

"Cô Bạch, bà lão đó có phải bị trúng tà rồi không? Sao mà trông đầu óc giống như là có vấn đề thế?"Bạch Trân Trân cong khóe miệng, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Có phải cảm thấy rất đáng sợ hay không?"Trần Tiểu Sinh gật đầu: "Quả thực rất đáng sợ.

"Bạch Trân Trân bổ sung thêm một câu: "Thứ càng đáng sợ chính là người phụ nữ đó nên xưa nay sẽ không trúng tà.

"Đầu óc Trần Tiểu Sinh không nảy số kịp: "Không trúng tà có gì mà đáng sợ?"Bạch Trân Trân vỗ vỗ vai Trần Tiểu Sinh, dùng giọng trầm trọng nói: "Không trúng tà mà có loại tính nết này, chỉ có thể nói rõ một vấn đề… Bà ta đáng sợ hơn cả lệ quỷ.

".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play