**
Nháy mắt, đến thời gian tan học.
Hạ Diệp khoác cặp sách trên vai, rời khỏi khuôn viên trường, nàng là tiêu điểm chú ý của những người xung quanh.
Nàng một chút cũng không để ý.
Ngược lại, còn rất hưởng thụ.
Hạ gia an bài Vương Đại Hải tới đón, Vương Đại Hải đón Hạ Tư Anh trước, rồi sau đó mới ở ngoài cửa lớn nhìn thấy thân ảnh của Hạ Diệp.
Vài tiếng của xe Minh vang lên rất chói tai, Hạ Diệp quay mặt lại, chú ý tới bọn họ.
Hạ Tư Anh không mở cửa kính xe, không muốn để bạn học nhìn thấy nàng cùng Hạ Diệp trên cùng một chiếc xe.
Tuy rằng mọi người đều biết quan hệ của bọn họ, nhưng vẫn cảm thấy mất mặt.
Vương Đại Hải giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Nhị tiểu thư, mau lên xe đi, ở đây nhiều người không tốt dừng xe.”
Hạ Diệp hất cằm về phía dãy xe đạp chung bên cạnh: “Ngươi đưa nàng về đi, ta đi cái này.”
Lần trước tới, Nàng chưa thấy qua kiểu dãy xe đạp chung này, cảm thấy rất có hứng thú.
“A? Này không tốt đi......” Vương Đại Hải mắt thấy nàng chọn một chiếc xe, không khỏi bĩu môi, nhị tiểu thư biết đi xe không?
Đến lúc đó ngã bị thương, phu nhân còn tìm hắn gây phiền toái.
Nhưng giây tiếp theo, Hạ Diệp liền hai tay nhẹ nhàng cầm lái, một cước chĩa xuống đất, động tác thuần thục mà ngồi trên xe rồi đi, gạt chuông xe, ý bảo Vương Đại Hải nhường một chút, rồi sau đó hai chân vừa thẳng vừa dài giẫm lên bàn đạp xe, thân xe được uốn cong với các đường nét mượt mà rồi hướng xa.
Có loại không nói nên lời của tư thế oai hùng hiên ngang.
Vương Đại Hải có chút hoảng thần.
Hạ Tư Anh không vui: “Nếu em ấy không lên, vậy chúng ta mau đi thôi Vương thúc, ta còn phải trở về làm bài tập.”
“Ai, hảo.”
Tóc mái trên trán nhỏ của Hạ Diệp bị gió thổi, lộ ra cái trán có vẻ đẹp tinh xảo.
So với với 28 chiếc xe đạp lớn mà nàng đã đi, chiếc xe này nhỏ hơn một chút, nhưng sử dụng rất dễ dàng.
Vị trí khoảng cách đến biệt thự Hạ gia còn cần lái một đoạn đường nữa, Hạ Diệp bị một thân ảnh nhỏ ngăn lại.
Nàng rõ ràng nhìn thấy người kia tựa hồ cuối cùng cũng đợi được nàng, chạy nhanh thúc giục bảo mẫu ở phía sau: “Các ngươi mau về đi, đừng để người khác nhìn thấy các ngươi!”
Gặp Hạ Diệp dừng lại, lại một giây sắc mặt thay đổi, thương xót hương về nàng diễn: “Tiểu ngọt cao tỷ tỷ, ta lạc đường rồi, ngươi có thể đưa ta về nhà ngươi chơi không?”
Hạ Diệp liếc mắt nhìn một cái liền hốt hoảng chốn phía sau bảo mẫu, không nhịn được cười: “Dương Dương, ngươi xác định ngươi lạc đường?”
“Thật đó,” Giang Vân Dương đặc biệt chân thành nói ra một câu cưa gái chỉ có tiểu hài tử bốn tuổi nói thì sẽ không bị đánh: “Tiểu ngọt cao tỷ tỷ, ta muốn cùng ngươi về nhà!”
Hắn đã vài hôm không gặp tiểu ngọt cao tỷ tỷ rồi!
Hạ Diệp vội vàng xuống xe, cười cười: “Được rồi ~”
Đến cửa nhà nàng: “ăn vạ”,cũng không có cách nào cự tuyệt.
**
“tiểu Giang thiếu gia”, Ngô Mã nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Giang gia thiếu gia cùng Hạ Diệp đi vào nhà, vẻ mặt không biết gì.
“Nhị tiểu thư, sao tiểu Giang thiếu gia lại cùng với ngươi……”
“Trên đường nhặt đó?”
Nhưng Ngô Mã đè nén không hiểu sự hóm hỉnh, giọng nói sốt ruột nói: “ Nhị tiểu thư! Ngươi biết hắn là ai không? Sao có thể tùy tện nhặt được? Hắn là tiểu thiếu gia của Giang gia! Giang gia nếu như không tìm thấy thì báo cảnh sát phải làm sao?”
Hạ Diệp từ từ qua mặt sang hướng nàng: “……”
Hạ Đức Chính và Hạ Hòa ở phòng khách nghe thấy âm thanh dần lại đây, nhìn thấy Hạ Diệp và Giang Vân Dương cùng nhau trở về, mặc dù không giống Ngô Mã phản ứng lớn, nhưng cũng sửng sốt.
Giang Vân Dương nhìn đến bố mẹ vợ tương lai, tiểu ác ma liền sửa sự tùy hứng của mình, đặc biệt lịch sự tự mình cúi đầu: “Cô chú, là ta để tiểu ngọt cao tỷ tỷ mang ta trở về chơi.”
Hạ Hòa kinh ngạc nháy mắt mấy cái: “Làm thế nào? Hai ngươi quen biết?”
Giang Vân Dương: “Cô, người đã quên rồi, lần trước ở bệnh viện, là tiểu ngọt cao tỷ tỷ giúp đỡ ta kia mà.”.
Ngôn Tình Xuyên KhôngHạ Hòa nhớ lại sau một lúc lâu, mố bừng tỉnh ngộ ra, cúi người xuống yêu thương mà sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Ngươi chính cậu bé sợ tiêm từ phòng khám nhi chạy ra? Cô ngày đó quá vội vàng, thật không nhìn ra.”
Giang Vân Dương co giật.
Cũng giống như những bá tổng khác, hắn cũng có nỗi sợ riêng.
Nỗi sợ của hắn, chính là sợ tiêm.
Nếu người khác mà dám nói như vậy trước mặt hắn, hắn tuyệt đối tức thành cá nóc, nhưng trước mặt nếu là mami của tiểu ngọt cao tỷ tỷ, hắn liền đưa ra sự kiên nhẫn để đối đãi mẹ vợ tương lai: “Không sợ nga, người nhìn lầm rồi.”
Hạ Vũ Chính híp mắt cười: “Dương Dương, lần trước ta gặp cháu có lẽ là năm trước, năm nay lại gặp, thật sự là trường thành rồi, hiểu chuyện rồi. Hôm nay cháu đến đây ba mẹ cháu có biết không?”
Giang Vân Dương gật đầu.
Hạ Vũ Chính lại cười: “Vậy là tốt, một lát nữa là đến bữa tối, ở lại ăn cơm, hôm nay bà nội không ở nhà, các ca ca lại đêm muộn mới về, vừa lúc cháu đến đây, náo nhiệt.”
Không nghĩ tới, tiểu nữ nhân như nàng còn rất may mắn.
Vậy mà lại cứu Giang gia tiểu thiếu gia.
Mặc dù hắn mới có 4 tuổi, đối với Hạ Giang hai nhà cũng không có sự giúp đỡ khi có đối tượng cạnh tranh, nhưng có mối quan hệ này, dù sao vẫn tốt.”
Giang Vân Dương không hề nghĩ ngợi mà đáp ứng: “Vậy thì quấy rầy rồi.”
Hôm nay Hạ Hòa cố ý để nhà bếp làm một bàn đồ ăn ngon, bởi vì hai nữ nhi của nàng ngày đầu tiên nhập học.
Lúc này vừa ra sau bếp, để thêm hai món ăn mà trẻ con yêu thích.
Rời đi bữa cơm còn đại khái nửa giờ nữa, Hạ Diệp cũng không giống Hạ Tư Anh ở trong phòng yên tĩnh làm bài tập. Đem cặp sách ném xuống, người hướng sô pha ngã xuống, rất tùy tính mà nhấc chân lên bắt chéo.
Giang Vân Dương ở bên cạnh nàng ngồi rất khôn ngoan.
Im lặng được vài phút, Giang Vân Dương quyết định tìm đề tài, hắn mở game trong điện thoại ra, gửi đi lời mời: “Tiểu ngọt cao tỷ tỷ, ngươi biết đánh vương giả không?”
Hạ Diệp nghiêng đầu xuống: “Không biết, nhưng mà……Có thể chơi với ngươi”
Cùng nhịp với nhau, trò chơi bắt đầu.
Lúc này phòng khách không có người khác, Hạ Diệp liền trực tiếp dùng hai tay chơi.
Vốn dĩ Giang Vân Dương chỉ là nghĩ mượn việc chơi game để cua gái, nhưng rất nhanh hắn phát hiện bản thân sai rồi.
Hắn chớp mắt to nhìn Hạ Diệp thao tác, tốc độ nhanh đến nỗi hắn dường như không thấy rõ.
Cái này gọi là không biết?!
Thật là đều có thể cùng “bóng dáng” truyền kì đại thần so sánh a!
Trên mạng đều nói Hạ Thần là “bóng dáng” của người kế thừa, nhưng hắn cảm thấy mới là tiểu ngọt cao tỷ tỷ!
Thực không phải hắn có bộ lọc!
Giang Vân Dương biến thành Fanboy tức thì, một chút cầu vồng + tia sao khiến Hạ Diệp có chút mộng.
Nàng thật không biết chơi.
Trò chơi này đã chơi vài lần.
Vài thập niên trước lúc nàng đến, trò chơi tiên tiến nhất là Tetris.
Khi nhiều khối biến mất, hệ thống sẽ không ngừng tăng tốc.
Hệ thống nói ra, nàng cũng làm theo.
Chẳng có nghĩa gì
Không kết thúc, thế nào cũng chơi không xong.
Sau này Hạ Diệp lên bảng gì đó, còn có phóng viên nước ngoài muốn phỏng vấn nàng.
Nàng ngại phiền toái, liền phỏng vấn đơn giản một chút trong điện thoại, còn thuận miệng cấp cho mình một cái danh hiệu.
Gọi là gì ý nhỉ?
Có chút quên rồi.
Hình như, là một chữ……
Nàng nhớ lại quá khứ, Giang Vân Dương lại ở bên cạnh bân việc rồi đứng dậy.
Hạ Diệp vừa mới ở trong trò chơi đại sát tứ phương có những đoạn đặc sắc được hắn ghi lại rồi.
Hắn quyết không cho phép một đại thần như vậy bị vùi dập, trực tiếp đăng video ngắn này lên tài khoản vừa đăng ký.
Đặt tên: Diệp thần.
Video được đăng lên, văn án nguyên câu chính là tiểu ngọt cao tỷ tỷ.
Phù hợp với hình ảnh của ngũ liên tuyệt thế, bốn chữ đăng lên, quả thực rất lợi hại.
“ chơi với ngươi”
Cảm tạ [cc Trần] tiểu bảo bối tích đánh phần thưởng ~
Yêu các ngươi nga ~