Trong những ngày tiếp theo, Hạ Diệp cả ngày đều chịu sự giám sát của ba anh trai, ngay cả thời gian xem điện thoại cũng bị hạn chế.
Các anh mở cuộc nói chuyện nhỏ, đợi khi khai giảng khối sơ trung, bọn họ có thể phải đi, ai thi đấu thì thi đấu, ai về biên giới thì về biên giới, cũng không thể ở nhà mãi được.
Nếu Tiểu Bánh Ngọt không theo kịp kiến thức cơ bản, cứ cho là gắng gượng vào được năm ba cao trung, cũng khó tránh khỏi bị thầy cô bạn bè chèn ép.
Bất luận như thế nào, cũng phải chỉ cho cô ấy đến cái trình nghe hiểu được những gì giáo viên nói trên lớp.
Bà Ngô chưa bao giờ thấy ba thiếu gia có mặt trong biệt thự nhà họ Hạ thường xuyên cùng lúc như vậy.
Ngày nào cũng theo sát nhị tiểu thư, thậm chí ăn hoa quả thấy táo bị oxi hoá đổi màu cũng cần phải tra điểm kiến thức này.
Nếu đổi thành giáo viên khác mà nói nhiều, dính sát, cằn nhằn như vậy, Hạ Diệp sớm đã rời khỏi nhà, thu dọn hành lý trở về Nhĩ Sơn.
Nhưng giáo viên là các anh, nên cô vẫn có thể chịu đựng thêm hai ngày nữa.
Là ai đã khiến anh trai cô trông đẹp vậy?
Một gia sư môn văn với khí chất đơn thuần, thanh lịch nho nhã.
Một thiên tài logic, gia sư môn khoa học vừa kì lạ vừa lỗ mãng.
Một gia sư môn sinh, đùa giỡn với đời, khuôn mặt đẹp khiến nhân loại thất bại thảm hại.
Những người đến chùa của cô cho đến lúc ôm chân “tổ sư”, chắc không có gia sư nào đẹp trai như vậy.
**
Ngày cuối cùng trước khi khai giảng.
Buổi sáng, Hạ Hoà và Hạ Vũ Chính dẫn Hạ Diệp đến đồn cảnh sát.
Lần này đến đồn cảnh sát là vì hai việc, thứ nhất là làm chứng minh thư cho Hạ Diệp, thứ hai là tường thuật về vụ bắt cóc.
Trước khi đi, Hạ Hoà có đặc biệt hỏi chủ nhiệm Phác Mỹ Lan, bây giờ đưa Hạ Diệp đến đồn cảnh sát có thích hợp và sớm quá không.
Bởi vì những cuộc hỏi cung luôn khơi dậy những vết sẹo trong quá khứ, bà lo sẽ chạm đến tâm hồn yếu đuối của con gái.
Kết quả, Phác Mỹ Lan nhanh chóng đi qua bên này.
Đầy năng lượng tích cực: không sớm không sớm, một chút cũng không sớm, chút chuyện nhỏ này sẽ không làm tổn thương cô ấy, yên tâm, cứ mạnh dạn mà đi.
Hạ Hoà:…
Phó Đoạt thấy Hạ Diệp, hỏi thăm đầy thân thương, cô bé thần sắc trông đã khá hơn nhiều, chung sống với bố mẹ cũng rất tự nhiên.
“Xem ra, ông bà Hạ chăm sóc con cũng rất tốt”, Phó Đoạt gật đầu tỏ vẻ an tâm: “chỉ có điều…vẫn còn khá gầy, không muốn ăn sao?”
Hạ Diệp chỉ cười, không nói gì.
Hạ Hoà cũng thấy vậy, nên mấy ngày này, bà đã đem những con gà núi quý báu thu gom khắp nơi từ các thương gia chuyên cung cấp nguyên liệu cho nhà bếp, toàn bộ “giết hết.”
Chiên xào hầm luộc.
Giết hết.
Khá thê thảm.
Khi chụp ảnh, nhân viên nhìn cô gái nhỏ trong ống kính rất lâu, sau khi thấy máy ảnh chưa bật bộ lọc làm đẹp, vẫn không chịu được nên hỏi: “ em gái à, em không trang điểm sao?”
Hạ Diệp lắc đầu.
Nhân viên lại hỏi: “ em mang kính áp tròng màu à? Chụp ảnh chứng minh thư không được mang kinh áp tròng màu nhé… …”
Không có, Hạ Diệp nhếch môi: “vốn dĩ là như vậy”
Nhân viên kia nói không nên lời.
Nếu vậy thì quá là đẹp.
Chụp hình xong, điền vào bảng đăng kí cấp chứng minh thư.
Thật ra, đủ mười sáu tuổi thì nên làm chứng minh thư rồi, nhưng hoàn cảnh của Hạ Diệp đặc biệt nên đành hoãn lại.
Cô ấy điền ngày sinh của mình vào cột ngày sinh.
Ngày 15 tháng 7 năm xx.
May là dương lịch, nếu là 15 tháng 7 âm lịch…
Thì chính là ngày cúng cô hồn rồi.
Ngẫm lại, nửa năm nữa cô ấy sẽ trường thành.
Đầu lại hiện lên những thứ đồ uống bên cạnh nhà ăn trong nhà.
Đến khi đó, cô ấy mới có thể làm những việc mà chỉ người lớn mới làm được… …
Sau khi thủ tục hoàn tất, một tháng sau có thể nhận được.
Ngay sau khi việc này xong, Phó Đoạt liền dẫn theo cảnh sát mặc quân phục đến.
Hà Hoà, Hạ Vũ Chính nhìn nhau, vỗ vai Hạ Diệp như an ủi.
Nhưng so với Hạ Diệp, người không có tâm trạng thất thường, thì hai người họ dường như cần an ủi hơn.
Hạ Diệp vẫn là trẻ vị thành niên, lúc lấy lời khai người nhà có thể đi cùng.
Một nhóm người đi vào phòng thẩm vấn.
Lúc đi ngủ vào buổi tối, Hạ Diệp thỉnh thoảng nhớ lại những hình ảnh rời rạc về việc bị bắt cóc khi cô mười bốn tuổi.
Kẻ bắt cóc có thể là một người đàn ông.
Sở dĩ nói như vậy, là vì người đó chưa từng lộ mặt.
Đeo mặt nạ đen, còn dùng thiết bị biến đổi giọng nói.
Đáng tiếc là ánh sáng trong nhà kho lờ mờ, cô ấy đến đôi mắt kẻ đó để lộ ra cũng không nhìn rõ được.
Kết quả có thể thấy, lời khai mà Hạ Diệp tạm thời có thể cung cấp chưa giúp gì nhiều cho việc phá án.
Hạ Hoà và Hạ Vũ Chính tuy cảm thấy đáng tiếc, nhưng nghĩ đến việc con gái có thể trở về bên cạnh họ, họ được an ủi hơn.
**
Từ đồn cảnh sát đi ra, Hạ Vũ Chính bảo Vương Đại Hải chở Hạ Hoà và những người khác, ông ấy tự mình đến công ty một chuyến.
Mãi đến tối mới xong việc và về nhà.
Việc đến trường của cô con gái đã được giải quyết, Hạ Vũ Chính cuối cùng cũng có thời gian nghiên cứu vấn đề đấu thầu của Hạ Xuân trong nửa năm đầu.
Hạ Vũ Chính đối với lần đấu thầu này tương đối “có” lòng tin, đối thủ cạnh tranh duy nhất… …
Chỉ có Giang Thị.
Lúc này, ông ấy đặt một chồng tài liệu dày cộm trên bàn trà, quá nhiều việc phải làm mà quên mất việc vợ mình không thích mùi thuốc lá, châm một điếu thuốc, vừa hút vừa xem.
Hạ Hoà biết ông ấy vì vấn đề công việc mà lo nghĩ, nên không ngăn cản, chỉ bảo bà Ngô mở cửa sổ.
Bà ấy không quan tâm, quan trọng là bên cạnh, Hạ Tư Anh đang làm bài tập, còn phía nhà ăn bên đó, Hạ Hiển lại đang dạy sinh vật cho Hạ Diệp.
Không thể để các bảo bối của cô ấy ngửi mùi thuốc.
Điểm mấu chốt quyết định thành công của đấu thầu, là ở chỗ biết người biết ta, nhưng nghĩ đến việc biết người biết ta với Giang Thị thật không dễ dàng.
Hơn nữa hôn ước với nhà họ Giang cũng huỷ bỏ rồi, Hạ Vũ Chính càng không tìm được cơ hội nghe ngóng thái độ của Giang Thị đối với cuộc đấu thầu này.
Ông ấy đưa điếu thuốc lên miệng, hít một hơi thật sâu, ngước mắt lên, nhìn lướt qua phòng khách với bầu không khí êm đềm hiếm có.
Ánh mắt ông lướt qua Hạ Diệp ngốc nghếch nằm bò trên bàn ăn như người không xương, rồi nhìn sang Hạ Tư Anh bên cạnh.
Ánh mắt ông khẽ động: “ Tiểu Anh à, ngày mai khai giảng rồi, con và Vân Châu không phải bạn cũng lớp sao? Nếu không ảnh hưởng đến việc học hằng ngày, con và cậu ấy ngày thường đi dạo nhiều hơn, xem có thể nghe ngóng vài tin tức giúp cha.”
Hạ Tư Anh cười nhẹ: “ được ạ, con và anh ấy không chỉ là bạn học cùng lớp, còn là bàn trước bàn sau.”
“Thật sao?” Hạ Vũ Chính ôn tồn cười.
Nói về đứa trẻ này, bình thường khéo về giao tiếp, hiểu chuyện, có nhận thức.
Đừng thấy cô ấy mới học năm ba trung học, cô ấy đã là cô bé tâm phúc của vài gia đình lớn ở Bắc Kinh.
Khi ông ấy xã giao bên ngoài, luôn có thể nghe được người khác khen cô ấy.
Mặc dù con trai cũng rất xuất sắc, nhưng so với con gái vẫn là không giống.
Xem ra sau này, mối liên hệ duy nhất giữa hai nhà Hạ, Giang, chỉ có thể trông đợi vào Tiểu Anh.
Lúc Hạ Vũ Chính đang nghĩ như vậy, không biết rằng Hạ Diệp “ ngốc nghếch” cuối cùng đã hoàn thành buổi học buổi tối ở phòng ăn bên kia.
Nhớ ra mấy hôm nay không kiểm tra wechat, nên mở điện thoại ra xem.
Vừa mở điện thoại, liền hiện lên thông báo có ba yêu cầu kết bạn mới.
Doãn Nhĩ Nhất Châu (Giang Vân Châu).
Chồng bạn ở mẫu giáo (Giang Vân Dương).
Giang (Giang Xuân).
Ngoài Giang Xuân là khá bình tĩnh, đợi đồng ý.
Số lần “thêm yêu cầu kết bạn” của hai người kia, một người yêu cầu bốn lần, một người yêu cầu mười một lần,……
Hai trong một~
Hạ Vũ Chính: Tiểu Anh à, hy vọng của ba đều gửi gắm ở con.
Hạ Diệp: lặng lẽ trực tiếp hạ gục ba chú cháu nhà họ Giang.
(Hết chương)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT