Một con chim xám đậu lên ngọn cây, ngậm một chiếc lá xanh rồi đáp xuống bàn đá, một bàn tay với đốt xương rõ ràng nhẹ nhàng rút chiếc lá ấy đi, chim xám như bị giật mình vỗ cánh bay xa.
Ánh mắt Cừu Nhạn Quy tối lại, nắm chiếc lá bình thường kia thở ra một hơi thật khẽ.
Đây là ám hiệu của Lục trưởng lão, xem ra "Bất Ngữ các" đã tiến vào lãnh thổ Miêu Cương.
Dựa theo "kế hoạch của bọn họ", mình phải nghĩ cách tiếp ứng, Lục trưởng lão cũng đang chờ tin tức của hắn, Cừu Nhạn Quy giấu đi lạnh lẽo trong mắt, kéo khoé môi.
Đúng là hắn phải liên lạc với Lục trưởng lão, nhưng rất lấy làm tiếc, chuyến này đi là muốn thanh lý môn hộ giúp thiếu chủ.
Cừu Nhạn Quy lấy khăn tay ra, lau kĩ Quy Khư.
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, Cừu Nhạn Quy dừng động tác, không ngoảnh đầu lại.
Cơ thể hơi lạnh tiếp tục đến gần, dính chặt hắn ngồi xuống, ánh mắt Tả Khinh Việt dịu dàng, hôn nhẹ vành tai của thích khách, gọi nhỏ, "Nhạn Quy."
1
Sắc mặt lạnh nhạt của Cừu Nhạn Quy tan chảy, bất đắc dĩ đáp lại, sau đó nhẹ giọng hỏi, "Sao trở về sớm vậy?"
Sớm hơn lúc trước những hai giờ, huống chi bây giờ không giống trước đây, đương là thời buổi rối ren, hiển nhiên có bất thường.
Quả nhiên, động tác Tả Khinh Việt chững lại, sau đó ôm người chặt thêm, "Nhạn Quy, có lẽ ta phải đi xa một chuyến, ở nhà ngoan ngoãn chờ ta có được không?"
Chẳng lẽ là điệu hổ ly sơn?
Cừu Nhạn Quy quay lưng với y, nghiêm mặt lại, bình tĩnh hỏi, "Thiếu chủ muốn đi đâu?"
Tả Khinh Việt mỉm cười, thản nhiên bảo, "Phía Bắc có dị động nên đi xem chút thôi."
Trái tim Cừu Nhạn Quy chùng xuống, Không mở miệng ngay lập tức.
Thiếu chủ chắc hẳn đã biết trò mèo của "Bất Ngữ các", chỉ là không định nói cho hắn biết, chuyến này cũng không tính để hắn theo.
Hắn biết thiếu chủ không muốn để hắn dấn thân vào nguy hiểm, có điều...... Thôi, ngược lại cũng không xem là chuyện xấu, chờ hắn giải quyết tai hoạ ngầm xong, thiếu chủ cũng đúng lúc trở về rồi.
Hõm cổ bị cọ, cái hôn cẩn trọng rơi lên trên, rất ngứa.
Tả Khinh Việt thấy hắn mãi không nói chuyện, tưởng là hắn không vui, nhẹ giọng dỗ dành, "Tốn biết bao thời gian rồi mà, chờ ta trở về có được không."
Cừu Nhạn Quy gật nhẹ đầu, hắn cũng thật sự cần phải ở lại, Tả Khinh Việt đi hắn mới có cơ hội động thủ với Lục trưởng lão, cắt đứt đường lui của "Bất Ngữ các".
Chỉ là lần chia xa này, sợ là không gặp nhau nữa.
Ánh mắt Cừu Nhạn Quy ảm đạm, Tả Khinh Việt đang ôm hắn, hơi thở lành lạnh bao trùm sít sao như thể sẽ mãi mãi không tan biến, hắn lẳng lặng hít một hơi.
Lại là một cuộc chia ly không có lời từ biệt.
Cừu Nhạn Quy nhịn nỗi chua xót và không cam tâm, quay người nhìn thiếu chủ đang mỉm cười, ánh mắt chăm chú, nhẹ giọng nói, "Được."
Nhưng ta không đợi huynh về được nữa.
2
Bờ môi mềm mại nhẹ nhàng phủ lên môi thiếu chủ, Cừu Nhạn Quy quỳ một chân lên ghế đá y ngồi, hôn dọc từ cánh môi đến yết hầu, Tả Khinh Việt híp mắt hưởng thụ, hô hấp trở nên nặng nề.
Hai người đụng chạm một mạch từ hậu viện về tới phòng, Cừu Nhạn Quy chủ động cởi y phục, đôi mắt cụp xuống khiến người khác không nhìn thấu cảm xúc.
Sau đó hắn thô bạo kéo y phục Tả Khinh Việt ra, Tả Khinh Việt cũng không giẫy, thả lỏng mặc hắn lôi kéo, thi thoảng lại phát ra ít tiếng thở gấp mê người, chờ tàm tạm rồi y mới trở mình đè thích khách dưới thân, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy dụ,c vọng xâm chiếm, đuôi mắt ửng hồng liếc nhìn người dưới thân, sau đó biến thành dáng điệu tươi cười, dịu dàng tựa một hồ nước xuân, đẹp đến không gì sánh được.
Cừu Nhạn Quy nhìn đến ngây ngẩn, nào biết dáng vẻ này của hắn rơi vào mắt Tả Khinh Việt không khác gì châm dầu vào lửa.
Tiếng va chạm trong phòng liên hồi, mà bên ngoài không biết đã đổ tuyết bao giờ, lảo đảo rơi xuống giống như lông ngỗng, phủ khắp Miêu Cương, tự cổ thu sầu đông tịch mịch.
Tình ý chưa tỏ, hoà hết vào cảnh.
**
Buổi tối.
Lúc Cừu Nhạn Quy tỉnh lại thì ngớ người, lập tức quay đầu nhìn sang, bên cạnh đã không còn độ ấm.
Cơ thể cực kỳ khó chịu, hắn bóp nhẹ ấn đường, vất vả trở mình ngồi dậy, ngón tay chạm trúng một vật, hắn cúi đầu nhìn, là một phong thư.
Đầu ngón tay linh hoạt mở ra, nét chữ mạnh mẽ sắc bén vui tai vui mắt, ánh mắt Cừu Nhạn Quy hơi loé lên.
Ta đã bảo người chuẩn bị nước nóng và thức ăn, gần đây Miêu Cương rét mướt, đừng ham mát, chuyến này không quá mười ngày là có thể về, đợi ta.
- - Phu quân để lại.
4
Cừu Nhạn Quy dừng mắt ở chỗ lạc khoản, dường như có thể nghĩ tới nét mặt của thiếu chủ lúc đặt bút, không nhịn được mỉm cười, chỉ là giữa cảm xúc cuồn cuộn lại bị chua xót chiếm tiên cơ.
Hắn hít sâu, cẩn thận gấp thư lại nhét vào trong lòng, đứng dậy chuẩn bị tắm rửa.
Tắm xong một mình hắn ngồi ở thư phòng.
Hơi thở của Tả Khinh Việt ở nơi này kéo dài không tan, tràn ra mỗi một ngóc ngách, Cừu Nhạn Quy nhìn rất lâu, đi đến trước cửa sổ, đẩy ra nhìn sương bạc in màu ánh đèn, nghĩ xem bình thường thiếu chủ sẽ làm gì.
Xuân hạ có lẽ sẽ lười biếng huýt sáo một lát, thu đông khoác áo lông cáo, trong phòng đốt lò lửa, ngáp một cách lười biếng.
Giống như muốn giữ lại chút hơi thở và ấn ký của mình.
Cuối cùng hắn dừng lại trước án, ngồi xuống rồi cầm bút lên, mực nước sáng bóng trên giấy, Cừu Nhạn Quy ở trong thư phòng vắng vẻ, thân hình hơi gầy yếu.
Cái bóng đổ trên vách tường phía sau lay lắt theo ánh nến, như hợp thành một với bóng dáng rắn rỏi khác.
**
Mấy ngày tiếp theo, Cừu Nhạn Quy sẽ thường ra ngoài tản bộ, người của thiếu chủ đi theo phía sau không xa, hắn làm thế một là để bọn họ buông lỏng cảnh giác, hai là tìm kiếm thời cơ.
May mà người của thiếu chủ không đề phòng hắn, chỉ trông coi bảo vệ.
Cuối cùng vào ngày thứ ba, hắn lại nhận được ám hiệu của Lục trưởng lão, Cừu Nhạn Quy chuẩn bị đi tới điểm hẹn, nhưng trước lúc đó còn phải giải quyết hết "cái đuôi" đằng sau.
Ban đêm.
"Thập Nhị, chúng ta......" Các ám vệ chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, bóng dáng vừa rồi còn ở đó lại biến mất trong tầm mắt của họ, bọn họ lập tức cảnh giác.
Ám vệ được gọi là Thập Nhị cau mày, thiếu chủ từng nói, nếu Cừu công tử muốn làm gì cũng không cần cản, chỉ cần bảo vệ an nguy của hắn là được, vậy nên bọn họ chưa từng đề phòng.
Những ám vệ bọn họ ít nhiều gì cũng ôm chút lòng kính nể, dù sao kia cũng là thích khách đứng đầu bảng xếp hạng giang hồ, nhân vật trong truyền thuyết, kiểu người như vậy sao có thể cần bọn họ bảo vệ.
Nhưng lúc này, ngay khi bóng dáng kia biến mất, cậu ta chợt cảm nhận được một cơn lạnh sống lưng không rõ nguyên do, trước mắt Thập Nhị vút qua bạch quang, con ngươi cậu ta co lại, quát, "Không ổn, coi chừng sau lưng!"
"Không tệ, cũng khá nhanh nhẹn." Một tiếng thì thầm vang lên, chứa đựng ý cười, Cừu Nhạn Quy đáp sau lưng bọn họ, không mềm lòng cho bọn họ cơ hội phản ứng, lưu loát bổ ngất hai người, hai người còn lại thực lực khá ổn, Cừu Nhạn Quy thăm dò vài chiêu, cũng coi như nhẹ nhàng đánh ngất người.
Sau khi làm xong hết hắn phủi tay, kéo người vào trong ngõ tối, mở bọc đồ đã chuẩn bị trước ra, trong đó lại là một cái chăng bông, chu đáo xếp thành hàng đắp lên, tránh cho cóng chết.