Tiếng lật giấy ngừng lại, nét mặt Cừu Nhạn Quy mơ hồ đóng sách cổ lại, cẩn thận đặt về vị trí cũ.
Nơi này có không ít sách cổ, hắn đã lật sơ hết, vốn dĩ không ôm kì vọng quá lớn, không ngờ lại để hắn phát hiện bất thường.
Ghi chép trong cuốn sách cổ vừa rồi có nhắc "Trung cổ", tuy chỉ có vài câu ít ỏi nhưng vẫn bị hắn tinh tường nhận ra điểm khác, trong ghi chép nhắc đến "có thể khống chế tâm trí người sống""kẻ phản bội sau khi độc phát thành con rối, không khác gì người sống"..v..v.
Trước đây hắn cũng từng thăm dò cổ trong người mình, có điều chỉ khớp với trong ghi chép hơi hơi, dường như chỉ khi hắn có ý định trực tiếp phản bội Bất Ngữ các mới cảm thấy nghẹt thở như bị bóp chặt cổ họng...... nhưng mà lúc hắn "sơ ý" lộ tin tức cho Thôn Vân các thì chỉ bị chút phản phệ, cộng thêm tin hắn rơi vào Miêu Cương đã là chuyện người người đều biết, nhưng Bất Ngữ các vẫn không có động tĩnh.
Nếu như cổ trong người hắn thật sự "có thể khống chế tâm trí người sống", đến tận bây giờ Phùng Đông không thể nào không thúc giục cổ độc, không hợp lẽ thường.
Quả nhiên trong đó có điều kỳ lạ, trước đây bất kể là thiếu chủ đề cập hay là trong sách cổ có ghi chép, "Trung cổ" đã sớm thất truyền vào trăm năm trước, nhưng nó lại tương tự với "Trung cổ", bản thân quả thật đã bị phản phệ và cảnh cáo.
Cách giải thích duy nhất hiện giờ chính là....nó không phải "Trung cổ", chỉ là loại na ná.
Nhưng với Cừu Nhạn Quy thì như vậy cũng không khác biệt mấy, bởi vì cuối cùng Phùng Đông ắt sẽ chết, mà mình cũng khó thoát kiếp này, chỉ là tư tâm của hắn đang quấy phá.
Có lẽ vẫn khó xơi, song tốt hơn dự liệu rất nhiều, nếu như hắn nghĩ đúng, vậy lúc này hắn an toàn.
Do vậy, có phải có nghĩa là trước khi rời đi, hắn có thể né điều kiện "phản bội Bất Ngữ các", không cần phải kiềm nén tình cảm trong lòng mình, mượn thân phận "nam sủng", nghe theo tiếng lòng ở bên cạnh thiếu chủ trải qua quãng ngày cuối cùng....
1
Đột nhiên, cửa truyền tới dị động.
Cừu Nhạn Quy nghiêm khuôn mặt đang thả lỏng lại, sau đó nhìn qua, cửa bị đẩy nhẹ ra.
Sắc mặt bình tĩnh của Cừu Nhạn Quy ngây ngẩn, ngoài cửa có một người đang đứng im, bạch bào như vẩy mực tung bay theo gió, nhưng nó không có sự nghênh ngang kiêu ngạo như dĩ vãng, sắc mặt của y bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc, thế mà không biết vì sao không bước vào bậc cửa.
Tả Khinh Việt nhìn hắn, đôi mắt ngậm cười bao ngày hệt như phủ một lớp bụi, giữa mày đượm vài phần mệt mỏi, nghe thấy tiếng gọi y mới chậm chạp bước vào, đi về phía Cừu Nhạn Quy.
Cừu Nhạn Quy không hiểu đầu đuôi tai ngoe gì cau mày, lo lắng nhìn y.
Trong đôi mắt trong veo ấy chưa bao giờ nhìn y với vẻ u ám, dù cho trước kia y có nhiều quá đáng thì từ đầu chí cuối Cừu Nhạn Quy đều thuận theo, cảm xúc gợn lên duy nhất chính là lúc y nói "thiếu đồ làm ấm giường".
Tả Khinh Việt rất ít khi cảm thấy hối hận, nhưng nỗi ân hận giờ đây lại dữ dội vô cùng, y cụp mắt không nhìn đối phương.
Đến nay Nhạn Quy vẫn không nói với y nhất định là chịu sự khống chế của Bất Ngữ các, có thể là bí thuật hoặc thứ gì khác, thế nhưng những điều ấy đều không quan trọng, chờ y lấy được Bất Ngữ các bắt sống Phùng Đông, tự nhiên sẽ có cách giải.
"Thiếu chủ không thoải mái ở đâu sao?" Cừu Nhạn Quy nhìn sắc mặt nhuốm vẻ mệt mỏi của thiếu chủ, giọng điệu bất giác thêm nặng hơn.
Tả Khinh Việt ngước lên, những vẫn không mở miệng.
Trong mắt Cừu Nhạn Quy là lo lắng sáng chói loá, như thể sỉ nhục và tư hình ngày trước không hề để lại vết sẹo nào trong lòng hắn, ngược lại hắn luôn canh cánh một kiếm ở ngực Tả Khinh Việt rất nhiều năm.
Trung thành đến cỡ này....
Nhạn Quy đối xử với y, chỉ có tình cảm giữa chủ tớ thật sao?
Ánh mắt Tả Khinh Việt hơi sáng lên.
Cừu Nhạn Quy không nhận được câu trả lời của y, không nhịn được mà tiến lên một bước, có điều chưa kịp lên tiếng hỏi lại đã bị ôm thật chặt, thiếu chủ nhoài trên người hắn, dồn hơn nửa sức, suýt đã làm Cừu Nhạn Quy không chuẩn bị gì lảo đảo, không chờ hắn phản ứng lại, bên tai đã vang lên một giọng nói mệt mỏi, giống như thủ thỉ giữa người tình, "Nhạn Quy."
Dường như y chỉ muốn gọi như thế, sau đấy thì không nói tiếp nữa.
Cừu Nhạn Quy mù mà mù mờ, "Hửm?"
"Ta mệt quá." Giọng Tả Khinh Việt rất trầm, còn dụi đầu vào hõm cổ của thích khách.
Đã lâu lắm rồi không có vinh dự cỡ này, Cừu Nhạn Quy không quen nên hơi nhúc nhích, nhưng trong mắt vẫn không kềm được ánh lên sự dịu dàng, hỏi nhỏ giống như nhiều năm trước, "Vậy ta kêu người dời kiệu qua nhé?"
"Không muốn động." Tả Khinh Việt dường như đã rất mệt, cả người bơ phờ chán nản.
Cừu Nhạn Quy khó xử, nhỏ giọng nói, "Vậy Nhạn Quy cõng thiếu chủ ra ngoài?"
"Vậy ta cần chi mặt mũi nữa?"
"....Thế thiếu chủ muốn thế nào?"
"Để ta ôm một lát đi." Tả Khinh Việt không làm khó hắn, giọng khẽ đến mức gần như hoà vào trong gió, "Nhạn Quy."
2
Động tác của Cừu Nhạn Quy bỗng cứng đờ, hắn cứ cảm thấy dường như thiếu chủ đã thay đổi chỗ nào đó nhưng không tìm được nguyên do cụ thể, chỉ là tiếng Nhạn Quy đó rõ ràng rất khẽ song lại hữu lực hơn bất kỳ tiếng kêu gào nào, hắn nghe thấy rất rõ.
Trái tim đập loạn xạ, Cừu Nhạn Quy mượn động tác an ủi vỗ lên sống lưng thiếu chủ, mang lòng riêng cẩn thận ôm lấy y.
Thiếu chủ từng bảo y thích sạch sẽ, bình thường chắc cũng không có người khác bên cạnh, nếu đã như vậy
Hắn được ở bên cạnh.... Liệu rằng cũng là một kiểu đặc biệt?
Hai người mang hai suy nghĩ riêng ôm lấy nhau, giống như một cuộc trùng phùng thầm lặng.
**
Đến tận lúc rời khỏi cổ môn, Tả Khinh Việt vẫn giữ dáng vẻ ngắc ngoải.
Nhưng thấy Chương Thanh dẫn một đám người tới đưa tiễn lại lộ ra vài phần sức sống, mặt mày lạnh lùng bảo bọn họ "cút lẹ".
Cả đám người dời ánh mắt bịn rịn khỏi người y giữ chặt, Tả Khinh Việt không để ý, chỉ là âm thầm kéo người lại vào lòng mình.
Mãi đến khi hai người lên kiệu rời đi, mọi người mới trắng trợn nháy mắt cho nhau.
Một người trong đó tiếc nuối than vãn, "Tiếc là chưa thể thấy hai người họ ở chung thế nào."
"Khỏi phải tiếc". Chương Thanh cố ý ra vẻ huyền bí phe phẩy quạt giấy của cậu ta, sâu xa bảo, "Sau này sẽ có cơ hội".
Vốn dĩ bọn họ có ác ý rất lớn với thích khách này, tuy nhiên họ đi theo thiếu chủ đã lâu, đương nhiên có thể phát hiện chỗ không đúng trong lời đồn, huống chi thái độ của thiếu chủ vốn đã mập mờ, hành vi cũng có thiên lệch, bây giờ lại còn dẫn người thẳng tới Cổ môn.
Bọn họ có thể nói là chỉ một biết mười.
Có lẽ người khác không biết, bọn họ từng phiêu bạt khắp nơi, sau khi có Cổ môn thì như có được cội nguồn.
Bây giờ thiếu chủ dẫn người tới, có dụng ý gì mọi người nghĩ là biết ngay.
Nhưng trêu đùa vài câu xong liền nghiêm mặt lại.
"Dị động phía Bắc thiếu chủ hạ lệnh nói tạm thời án binh bất động, chúng ta thật sự không phòng?" Một người mặc thanh bào do dự nói, "Thủ đoạn của Âm khách nham hiểm, tuy không bằng chúng ta, nhưng khó tránh khỏi để bọn chúng lợi dụng sơ hở đấy?"
"Thiếu chủ làm vậy ắt có tính toán của y." Chương Thanh lắc đầu, "Mặc dù chúng ta không phòng, nhưng nên chuẩn bị vẫn phải chuẩn bị."
"Đối phương đang dụ chúng ta mắc câu, nếu không đi theo hắn thì gậy ông đập lưng ông thế nào được?"
"Có lẽ không lâu quá đâu." Một người hắc bào khác nói nhỏ, "Gần đây Lục trưởng lão cố ý mượn cổ mới bái phỏng thiếu chủ, e rằng có dụng ý khác, là tới để thăm dò."
"Xùy, chỉ sợ lão ta không tới."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT