Cừu Nhạn Quy trở về trà lâu ban nãy, nơi đây chắc chắc có kỳ quái, nhưng trước mắt hắn chỉ xác định được có tai mắt ở xung quanh, có lẽ đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn.

Song cũng không biết rốt cuộc là tai mắt "Bất Ngữ các" để lại hay là trinh thám của môn phái khác, như lời bác gái kia đã nói, Ngư trấn là vùng đất hoang vu hẻo lánh, hiếm khi có người ngoại xứ ghé qua.

Chẳng trách sao hắn lại thu hút sự chú ý của thế lực trong bóng tối.

Bây giờ chẳng còn cách nào khác ngoài việc cẩn thận hơn nữa, đã đến địa bàn nhà người khác nếu mà còn lộ ra sơ hở, muốn trốn ra ngoài sẽ rất khó khăn.

Lòng Cừu Nhạn Quy nôn nóng một cách khó tả, thế này xem ra không thể về sớm hơn được.

Không biết mấy ngày qua thiếu chủ có ổn không.......

"Bên trấn bắc lại xảy ra chuyện, nghe bảo là ông chủ tiệm cơm quỵt tiền lương người ta, mà gia cảnh Lưu Hán kia cũng khốn khó, con trai nhỏ bệnh nữa rồi." Bàn bên có hai người ngồi xuống, nam nhân có nốt ruồi dưới miệng trong đó lắc đầu mãi, châm biếm, "Huynh nói xem thế này chẳng phải ăn hiếp người thật thà à, đổi là ta cũng phải liều mạng với gã."

"Ấy huynh!" Người còn lại trừng hắn ta khiển trách, mắng nhỏ, "Thận trọng ngôn hành, ông chủ kia không có bản lĩnh gì, nhưng chỗ dựa gã trèo không phải đèn cạn dầu, cái miệng rách này của huynh sớm muộn gì cũng ăn thiệt!"

Nam nhân nốt ruồi ở khoé miệng bĩu môi không cho là đúng, hai người đang trò chuyện thì trên đỉnh đầu bỗng đổ xuống một cái bóng, nam nhân dáng vẻ không nghiêm túc cứng đờ, sợ hãi ngước lên, nhưng đập vào mắt là một công tử nom hoà nhã vô hại, sắc mặt hai người khó thoáng qua vẻ khó chịu, hậm hực ngậm miệng lại.

"Tại hạ vô ý mạo phạm, xin nhận lỗi với hai vị đại ca." Nói rồi hắn gọi người làm tới, đưa một thỏi bạc qua rủ rỉ một hồi, sau đó cười với hai người, "Kẻ hèn này rỗng túi, chỉ có thể lên hai phần thức ăn coi như bồi tội, mong hai vị đừng chê."

Sắc mặt hai người kia tốt lên trông thấy, nam nhân nốt ruồi ở khoé môi lập tức nở nụ cười, thân thiết kéo Cừu Nhạn Quy ngồi xuống, "Tiểu huynh đệ nói cái gì thế, không cần chú ý nhiều vậy đâu, ta thấy cậu lạ mặt nên rất lấy làm lạ, chẳng lẽ là người ngoài tới?"

"Trong nhà có biến, tạt ngang đây nghỉ chân, vừa rồi nghe hai vị nhắc tới chuyện trấn bắc nên hơi tò mò thôi." Cừu Nhạn Quy than thở lắc đầu.

Người còn lại nghe vậy lại trừng bạn tốt, nhỏ nhẹ an ủi vài câu, nốt ruồi huynh chột dạ ngậm miệng, không dám hỏi nhiều nữa.

Người làm nhanh chóng bưng thức ăn lên, ba người vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí chẳng mấy chốc đã được hâm nóng, nốt ruồi huynh vừa hứng lên là liền vứt lời cảnh cáo ban nãy của bạn tốt ra sau đầu.

"Này, tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?" Nốt ruồi huynh vỗ ngực, "Ta tên Trương Thanh, cứ gọi ta là đại Thanh."

Nói đoạn cậu ta lại chỉ đối diện, "Huynh ấy tên Vương Sơn, gọi huynh ấy đại Sơn là được."

Cừu Nhạn Quy gật đầu, xấu hổ mỉm cười, "Tại hạ Khâu Lạc."

"Tiểu Khâu huynh đệ, cậu muốn nghe ngóng chuyện bên trấn bắc?" Trương Thanh hạ giọng dưới cái nhìn chòng chọc của Vương Sơn, lại gần dùng hơi nói, "Là cái chuyện nợ tiền người ta của ông chủ kia đó."

Cừu Nhạn Quy nghĩ đến "chỗ dựa" mà Vương Sơn nói ban nãy, ánh mắt tối lại, sau đó làm ra vẻ tò mò, "Vừa rồi ta qua từ chỗ kia, ồn ào to lắm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Thanh xua tay, kể hết sạch sự tích ông chủ chó cậy thế chủ kia, còn Vương Sơn ở bên cạnh thường hay bổ sung đôi câu, Cừu Nhạn Quy như nghe đến say sưa, cau mày nói, "Ông chủ này thật quá đáng, Lưu Hán hiền lành mới bị ăn hiếp đến bước đường này."

"Ôi, do cậu không biết đấy thôi." Trương Thanh lắc đầu, vẻ mặt bất lực, "Lưu Hán này không phải người hiền lành gì, hồi xưa cũng coi như là một tên cường hào ác bá, người bình thường nào dám chọc gã, khi đó ông chủ thấy hắn hệt như chuột thấy mèo vậy."

Cừu Nhạn Quy hơi trợn tròn mắt, khó hiểu nói, "Ơ..... Thế vì sao?"

Hắn không nói nốt song Trương Thanh hiểu rõ thắc mắc của hắn, châm chọc, "Trèo lên chỗ dựa chứ đâu, bây giờ đừng nói là Lưu Hán, cả Ngư trấn này hắn chuyên quyền cũng không ai dám có ý kiến!"

"Đại Thanh, huynh nhỏ tiếng lại!" Vương Sơn vội vàng ngó nghiêng xung quanh một vòng, thấy không ai chú ý tới họ mới quay đầu thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt không vui, "Đã nói bao lần là phải thận trọng ngôn hành, mấy chuyện này huynh bớt nói bớt xen vào đi, chưa biết chừng ngày nào đó ăn thiệt thì chỉ có mình huynh khóc!"

Cừu Nhạn Quy thật tình phụ hoạ vài tiếng, "Đúng đấy, đại Sơn ca nói không phải không có lý."

Trương Thanh biết mình lỡ mồm, chột dạ sờ mũi, lẩm bẩm thở dài, "Ngư trấn này bây giờ không có mấy hôm được sống yên, hai bên nam bắc xảy ra chuyện biến pháp, khi nào mới chấm dứt đây....."

Xảy ra chuyện biến pháp?

Cừu Nhạn Quy lập tức liên tưởng tới tai mắt trong trà lâu, hắn không cho rằng những việc này đều là tình cờ, nếu như là tai mắt suông thì cần gì phải ngáng chân người khác, trừ phi là sợ mình không bị lộ.

Nhưng nếu là cạnh tranh giữa hai phái, thì mọi thứ liền có lời giải hợp lý, Cừu Nhạn Quy giật mí mắt, trong lòng đã có suy đoán mơ hồ, hắn thản nhiên cụp mắt uống trà rồi mím môi, "Ở đây làm gì có chỗ dựa đáng tin nào, ta chưa từng nghe thấy."

"Đó là bí mật thế hệ trước ở đây của chúng ta đều biết, chẳng qua là có một số lời không thể nói bừa." Vương Sơn lắc đầu, "Vị chống lưng kia không phải người mà chúng ta có thể bàn luận, tiểu Khâu cậu vừa mới tới, ở Ngư trấn chỉ cần ghi nhớ một việc."

"Tai vách mạch rừng, chờ có nhiều lời."

Con ngươi Cừu Nhạn Quy co lại, trước mắt lập tức hiện lên ít hồi ức sứt sẹo.

Vài năm trước.

Hắn vẫn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện đã không nhớ được nữa.

Chỉ nhớ mang máng là hoa mai đã nở, khi ấy La các chủ đương độ tráng niên, giữa mày là tinh thần phấn chấn, ôm hắn dạo bước ở trước sân.

Tiểu Nhạn Quy lúc bấy giờ còn chưa cao tới đùi ông, trông trắng nõn ngoan ngoãn, được bồng trên tay nhìn chung quanh đầy tò mò, đột nhiên chỉ thư hoạ ở đại sảnh, bập bẹ hỏi nhỏ, "La bá bá, đây là cái chi dạ?"

Các chủ hơi sửng sốt, tiếp đó bước vào, chỉ thấy trên đấy vẽ cánh rừng quyện giữa nước và mực, còn có vài con chim giật mình bay lên, mà chữ phía dưới bức tranh rồng bay phượng múa, bút pháp mạnh mẽ uyển chuyển, vàng mạ toả sáng lấp lánh dưới ánh sáng, phản chiếu trong con mắt trong veo của tiểu Nhạn Quy.

Giọng nói trầm thấp của các chủ thong thả vang lên, "Tai vách mạch rừng, chớ có nhiều lời."

"Nhạn Quy đã nhớ chưa?"

Đây chính là......"Huyết các" năm xưa.

*

Hành thành.

Ảnh Lục lặng lẽ bay qua mái nhà, chỉ chốc lát sau đã leo cửa sổ vào đáp trước mắt Tả Khinh Việt, vẻ mặt cực kì nghiêm trọng, "Thiếu chủ."

"Thế nào?" Tả Khinh Việt nhấc mí mắt lên, bình thản nói.

"Bây giờ chưa có bằng chứng xác thực, nhưng tám chín phần mười là như chủ tử đã nghĩ, thuộc hạ lần theo manh mối tìm được hang ổ của thế lực kia." Sắc mặt Ảnh Lục rất kém, cẩn thận ngước lên nhìn nét mặt của Tả Khinh Việt, bấy giờ mới khẽ nói, "Ngô Châu, Mạc Kỳ Sơn."

Vẻ mặt hờ hững của Tả Khinh Việt sượng lại, lòng thoáng trĩu nặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play