Hành thành không gần như Kiếm tông, nên có thể nói là Cừu Nhạn Quy chạy trời không khỏi nắng, chặng đường vài ngày mà đi ra dằn vặt của mấy năm.
Cảm giác cổ trùng lúc nhúc trong lòng bàn tay hết sức vi diệu, mọi giác quan của toàn thân Cừu Nhạn Quy đang điên cuồng gào thét, ngồi vững được cũng đều nhờ hết vào bài luyện của Huyết các.
Hắn căng chặt cả người, lo sợ mấy con cổ trùng này đột nhiên không nghe sai bảo chui vào trong máu thịt thừa lúc hắn không chuẩn bị.
Ròng rã ba hôm, hắn vẫn chưa thể nhìn thấu huyền cơ trong đó, song nỗi sợ cổ trùng đã dần tê dại.
Bây giờ Cừu Nhạn Quy chỉ tò mò bình thường thiếu chủ giấu tụi nó ở đâu thôi, hắn chăm sóc sinh hoạt cho thiếu chủ mà lại hoàn toàn không nhìn ra trò trống gì.
Hắn vẫn luôn tìm tòi suy nghĩ.
Nhưng không chờ hắn nghĩ sâu hơn, xung quanh đã trở nên ồn ào.
Cừu Nhạn Quy nhẹ nhàng vén rèm ra một tí.
Biển người đông nghịt, cả tiểu trấn chật như nêm cối, tốc độ của xe ngựa cũng chậm lại.
Âu cũng phải, ngày mai chính là lễ hoa đăng mỗi năm một lần của Hành thành, rất nhiều người mộ danh tới đây ngắm cảnh náo nhiệt.
Có thể thấy nhiều người như thế thì chắc sắp đến Hành thành.
Không lâu sau âm thanh bên cạnh càng ồn ã tưng bừng hơn, gió lỡ vén ra một góc rèm, trên hoành phi phía trước chính là hai chữ "Hành thành" mây bay nước chảy.
Hoa đăng đủ sắc đã được treo lên, trên tay mỗi đứa trẻ đang chạy nhảy vui đùa đều cầm một chiếc hoa đăng nhỏ.
Tả Khinh Việt thong thả mở mắt ra, tiện tay ném túi tiền cho hắn, sau mới đáp, "Ừ."
Bọn họ tìm đại một tửu lâu, lúc ông chủ hỏi mấy gian phòng Cừu Nhạn Quy nhớ tới căn dặn trước đó của thiếu chủ, trầm ngâm giây lát, "Một gian phòng thượng hạng, cần nước nóng."
Lấy tính cách của chủ tử thì thế nào cũng phải tắm gội.
Tả Khinh Việt nghe vậy nhìn hắn đầy tán thưởng, Cừu Nhạn Quy không để ý thấy, đi theo người làm dẫn đường lên lầu.
Tả Khinh Việt vừa vào cửa đã ngồi xuống ngay, Cừu Nhạn Quy chu đáo pha trà cho y, dặn người làm đem thùng tắm vào rồi đóng cửa đi bày biện bình phong, lấy quần áo và đồ dùng của thiếu trong túi ra, bấy giờ mới nghiêm nghị nói, "Thiếu chủ, đã chuẩn bị ổn thoả."
Tả Khinh Việt đứng dậy khẽ cười, "Vẫn là Nhạn Quy chu đáo."
Cừu Nhạn Quy nghe thấy thì thoáng chững động tác, không đáp lại, chỉ coi nó là câu đùa của chủ tử, đứng bên cạnh yên lặng chờ đợi, có điều khi chủ tử cởi quần áo hắn vẫn không kìm lòng được mà lẳng lặng nhìn một cái, nhưng cũng không kịp nhìn kĩ mà chỉ liếc thấy cơ thể gầy gò hữu lực của thiếu chủ.
Hắn chợt giật mình vội vã rút tầm mắt về.
Cuối cùng hắn vẫn chưa chết tâm mà lia mắt nhìn lên y phục thiếu chủ đã chủ, không có gì khác lạ.
Thế nên là, mấy con cổ trùng kia từ đâu tới?
Cừu Nhạn Quy suy nghĩ nát óc lại không biết rằng người nằm trong thùng tắm đã thu hết nét mặt của hắn vào trong ánh mắt, buồn cười nghiêng đầu.
"Tò mò lắm sao?" Có lẽ do thoải mái nên giọng của Tả Khinh Việt hơi khàn khàn trêu ghẹo.
Cừu Nhạn Quy thoắt hoàn hồn lại, trong phòng này tổng cộng chỉ có hai người, hiển nhiên là thiếu chủ đang hỏi hắn, hắn mím môi, thử thăm dò mà đáp rằng, ".....Thuộc hạ không có."
Thiếu chủ không nói liền, chỉ nghe một tiếng "ào".
Tả Khinh Việt nghiêng người qua nhìn hắn, tận đến khi tai Cừu Nhạn Quy đỏ chót mới xùy cười, "Lừa ta?"
"Không phải chỉ là tò mò mấy bé trùng kia tới từ đâu thôi sao?" Tả Khinh Việt thẳng thừng chọc thủng tâm tư nhỏ của hắn, ngay cả giọng nói trầm thấp cũng xấu xa doạ nạt người ta, "Sao người biết trên người mình không có nhỉ?"
Nhìn thấy sống lưng cứng đờ của đối phương Tả Khinh Việt vui vẻ bật cười, đoạn nhắm mắt lại hoàn toàn mặt kệ cảm nhận của người khác, chờ thời gian cũng hòm hòm rồi y mới ra khỏi mặt nước.
Cừu Nhạn Quy cẩn thận lau người cho y, hồi lâu sau mới nhỏ giọng hỏi, "Thiếu chủ, những con cổ trùng đó...."
"Muốn biết?" Trong mắt Tả Khinh Việt thoáng qua chút sắt bén, thấy Cừu Nhạn Quy gật đầu thì y áp sát lại, cười hì hì thốt ra vài chữ, "Ngươi đoán đi."
Cừu Nhạn Quy: "......."
Cừu Nhạn Quy lập tức ngậm mồm, thuần thục đổi thành thích khách câm, coi như không thấy thái độ trêu chọc hoạnh hoẹ và ác ý của thiếu chủ.
·
Màn đêm xâm đến, đầu đường cuối ngõ đều treo đầy hoa đăng, cửa sổ nửa mở vừa vặn có thể thấy được ánh sáng ấm áp tràn ngập bên ngoài giống như ánh sáng của đom đóm không bao giờ lụi tàn.
Thiếu chủ không xuống lầu dùng thiện, cũng không làm khó dễ Cừu Nhạn Quy nữa, rất săn sóc bảo hắn ngồi xuống cùng hưởng món ngon, tất cả đều là món ăn chiêu bài của Hành thành nhưng Cừu Nhạn Quy lại ăn hết sức gian nan.
Hắn không quen dùng thiện chung với thiếu chủ.
Hắn chỉ là một tên thích khách bán mạng cho chủ từ mà thôi, sao có thể....
"Không phải, không có." Trên người Cừu Nhạn Quy viết đầy chữ "giày vò", nghe thế thì khựng động tác, hắn vừa định nói "chủ tử dùng thiện thuộc hạ nên hầu hạ bên cạnh", mới mở miệng ra trong đầu lại chợt hiện lên câu nói "ta không thích người khác đối nghịch ta" như cười như không của thiếu chủ.
Kết quả của việc làm trái chính là hắn bị trói ở đầu giường.
Cừu Nhạn Quy im lặng nuốt ngược lời vào, "....Vừa rồi thuộc hạ thất thần, xin chủ tử đừng trách."
"Ồ?" Tả Khinh Việt nhướng mày, chút ý cười xẹt qua mắt, tự tay gắp cho hắn miếng gà luộc, nhìn thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của Cừu Nhạn Quy thì thở dài một hơi, dịu dàng bảo, "Ngoan, ăn nhiều chút đi, ban đêm sẽ mệt nhọc."
1
Quả thật là vậy, bội kiếm của Cừu Nhạn Quy chưa từng rời thân, sau khi tới Hành thành luôn cảnh giác phòng ngừa bất trắc.
Nhưng không biết có phải do hắn nghĩ nhiều hay không mà cứ thấy lời này của thiếu chủ nghe kì kì.
Thiếu chủ cười càng tươi hơn, Cừu Nhạn Quy sau thoáng sững sờ thì vội vã cụp mắt, lỗ tai đỏ ửng.
Thiếu chủ thật đẹp, nếu như tính tình tốt một chút, không biết sẽ có bao nhiêu người ái mộ.....
Bỗng nhiên, mặt mày Cừu Nhạn Quy đông cứng lại.
Hắn chậm chạp dừng tầm mắt lên bàn tay đang cầm đũa của mình, quả nhiên, ở đó có một con sâu xấu đến lạ.
Không cần nghĩ cũng biết là tác phẩm của ai.
Cừu Nhạn Quy nén xúc động muốn văng nó ra, nhắm mắt, "Thiếu chủ, ái sủng của ngài sao lại bò lên tay thuộc hạ?"
Tả Khinh Việt ra vẻ vô tội, dường như còn có chút khó xử, "A, nếu như ngươi thích....."
"Thuộc hạ không dám giành vật yêu thích của thiếu chủ." Cừu Nhạn Quy không quan tâm cái gì khác, đưa tay tới trước mặt thiếu chủ, mặt u ám, giọng thấp bé xíu như đang xin tha, "Thiếu chủ, đem đi đi mà...."
Ánh mắt ngậm cười của Tả Khinh Việt lia qua nét mặt chịu thua của Cừu Nhạn Quy, khẽ chững lại giây lát mới chậm rì rì lấy cổ trùng về, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào mu bàn tay ấm áp, có thể nhận thấy đối phương đờ ra trong một khoảnh khắc giống như bị bóp lấy mạng sống mong manh ở cổ.
Tả Khinh Việt cụp mắt, mân mê hơi ấm còn vương nơi đầu ngón tay một lát rồi bật cười khe khẽ.
Là cảm giác sinh mạng đang ngoan cường tồn tại, bị y nắm chắc trong tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT