Thời Kiều nhìn nhóc nấm lùn tuy đã mở mắt nhưng khuôn mặt lại như nhìn thấy ma, hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh.
Cô lại một lần nữa đưa tay chọc chọc đối phương.
Lần này chọc sức lực có hơi lớn, nhóc nấm lùn đột nhiên lăn người lên, sau đó đập vào chiếc tủ gỗ bên cạnh một tiếng "cạch".
Thời Kiều: "..."
Mục Hoài Ngôn đập đầu vào tủ gỗ, cái trán bị đập lập tức sưng thành một cục, đau đớn làm cho anh tỉnh táo lại, quay sang nhìn chằm chằm vào Thời Kiều.
Nhưng khi anh mở miệng, lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh!
Đệt!!!
Thời Kiều bị nhóc nấm lùn nhìn đến chột dạ, nhanh chóng "kẹp" anh lên: "Bé con tội nghiệp, em không sao chứ?"
Con búp bê này được làm cũng quá chân thật đi?
Bị ngã đau mà vẫn trừng mắt nhìn mọi người, đây là loại công nghệ cao gì vậy?
Bé con tội nghiệp???
Mục Hoài Ngôn chán ghét cái xưng hô này đến mức "bụp" một tiếng hất tay cô ra, trừng mắt nhìn cô.
Ai da, tính tình còn rất tệ!
Thời Kiều xoa cái tay bị hất ra của mình, trong lòng thầm nghĩ.
Nhưng nghĩ đến khuôn mặt bị chọc đỏ ứng của đối phương, cái trán còn sưng một cục, cô quyết định sẽ không tính toán việc này với nhóc nấm lùn.
Đúng lúc này, màn hình trên đỉnh đầu nhóc nấm lùn lại có động tĩnh:
"Bạn muốn kích hoạt chức năng nói chuyện của nhóc nấm lùn? Vui lòng xem trước các kiến thức của môn toán trung học."
Thời Kiều: "..."
Sao cái màn hình này không thể bỏ qua việc học tập vậy?
Nếu nó bảo cô đi kiếm vàng thì cô cũng sẵn sàng đi làm!
Nhưng học tập thì không được, để cho nhóc nấm lùn bị câm cả đời đi!
Cô quyết định làm lơ màn hình, xong cô định làm cho nhóc nấm lùn vài món Hán phục nhỏ.
Khuôn mặt của nhóc nấm lùn đẹp như vậy, nếu ăn mặc như người cổ đại, chắc chắn sẽ càng mê người hơn!
Nhưng vừa mới đứng lên, nhóc nấm lùn liền lao về phía cô, túm tóc cô, kéo không cho cô đi.
"Nhóc con, em đang làm gì vậy? Mau buông tay ra!"
Cơ thể này tóc vốn đã thưa, nếu mà bị nhổ một ít xuống, cô chắc chắn sẽ bị hói!
Nhóc con? Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Nghe được xưng hô này, Mục Hoài Ngôn cau mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi!
Vừa rồi là bé con tội nghiệp, bây giờ lại là nhóc con, người phụ nữ khổng lồ đáng ghét này thật lòng chán ghét anh sao?
Thời Kiều muốn đem tóc kéo lại, nhưng Mục Hoài Ngôn đã dùng hết sức lực túm lấy, không chịu buông ra!
Nếu là trước kia, đánh chết anh cũng sẽ không làm ra loại việc ấu trĩ như này, nhưng hiện tại anh có thể làm sao bây giờ?
Anh bị ép buộc phải đi Lương Sơn!
Nếu học sinh dốt này không chịu học tập, anh không những không nói được, còn có thể sẽ suy yếu mà chết.
Anh không muốn trải qua cảm giác ngạt thở đó một lần nữa!
Đừng nhìn nhóc nấm lùn nhỏ bé, nhưng sức lực lại rất mạnh, cô thiếu chút nữa bị tróc cả da đầu!
Nhìn thấy dòng chữ "học tập, cần phải lập tức đi học tập" lóe lên điên cuồng trên đầu anh, cô liền hối hận.
Cô cảm thấy mình không phải là kích hoạt hệ thống nuôi dưỡng bé con, mà rõ ràng là tìm cho mình một tiểu tổ tông!
"Được rồi được rồi, tiểu tổ tông, chị đi học, chị đi học còn không phải là được sao?"
Để cứu lấy mái tóc vốn đã thưa của mình, Thời Kiều cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.
Trên thực tế, cô nhìn khuôn mặt bánh bao của đối phương bị mình chọc đến đỏ ửng, thật không có cách nào cứng rắn.
Nhà họ Thời có đầy đủ sách giáo khoa và tài liệu cho ba lớp cấp 3, nên Thời Kiều chỉ cần nói một tiếng với chú Trương quản gia là nguyên bộ sách giáo khoa và tài liệu học tập được đưa tới.
Cô nhìn một bàn đầy sách giáo khoa mà đầu nặng trĩu.
Cô ngồi xuống bàn, chậm rì rì mở cuốn sách giáo khoa ra, cô gần như nghẹt thở khi đập vào mắt là một đống công thức.
Cô nở một nụ cười lấy lòng nhóc nấm lùn và nói: "Chị đột nhiên cảm thấy đầu hơi choáng, chị có thể nghỉ ngơi một lúc rồi lại học bài được không?"
Mục Hoài Ngôn cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Học sinh dốt chính là học sinh dốt, còn chưa bắt đầu đã nghĩ đến việc nghỉ ngơi, quả thực nằm mơ!
Mục Hoài Ngôn ngồi trước mặt Thời Kiều, một tay nắm tóc cô, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm, một khi cô phân tâm, anh sẽ không thương tiếc mà kéo tóc!
Thời Kiều gần như rơi nước mắt khi nhìn thấy nhóc nấm lùn treo trên tóc mình.
Ngày xưa, mục đích treo tóc nên là để muốn cố gắng, còn bây giờ cô làm như vậy là vì cái gì?
Cuộc sống thật khổ!
Sớm biết vậy thì đã không kích hoạt nhóc nấm lùn này, lẽ ra nên để cho anh ngạt thở chết mới đúng!
Đúng lúc này, màn hình trên đỉnh đầu nhóc nấm lùn lại lóe lên, ghi:
"Thân ái, học làm giàu, học làm đẹp, xin đừng ghét bỏ việc học tập, chỉ cần bạn có tiến bộ trong học tập, hệ thống sẽ cho bạn phần thưởng tương ứng, cho dù bạn muốn xinh đẹp hay muốn tiền, hệ thống đều có thể thỏa mãn bạn, cho nên bạn phải cố gắng nhé!" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Phần thưởng?
Học tập có thể trở thành tỷ phú, nói như vậy cũng được quá đi.
Tuy nhiên đây không phải là thứ có thể thay đổi được ngay, mà cần phải có một quá trình lâu dài.
Chỉ cần học tập là có thể làm cho con người trở nên xinh đẹp?
Mẹ kiếp, đây là muốn lừa đứa trẻ ba tuổi sao!
Thời Kiều nhìn qua màn hình với vẻ mặt không còn luyến tiếc gì cuộc sống, trong lòng hoàn toàn không tin những lời nói này.
Nghĩ đến đây, cô cầm bút chì lên, cam chịu mà vẽ những đường phụ trong một bài toán hình học.
Ngay khi cô chuẩn bị hạ bút xuống viết thì "bang" một tiếng, nhóc nấm lùn đánh một cái vào cổ tay cô.
Nhóc nấm lùn khinh bỉ liếc nhìn cô, sau đó chỉ sang hướng khác, ý bảo cô vẽ đường phụ theo hướng anh chỉ.
Thời Kiều kinh hãi nhìn nhóc nấm lùn trước mặt: "..."
Trời ạ!
Con búp bê này được làm bằng loại công nghệ cao nào vậy?
Sao lại thông minh như vậy, đến cả bài toán hình ở trường trung học cũng có thể giải!