Khuôn mặt Thời Kiều đỏ bừng lên nhìn giống như trái cà chua, ấp a ấp úng nói: “Không… Không phải…”
Gương mặt của Mục Hoài Ngôn trở nên nghiêm nghị, cắt lời cô: “Cô không cần giải thích điều gì cả, tôi không ngờ cô lại xem loại sách này!”
“Không phải đâu, chị thật sự không có đọc!” Thời Kiều nhớ tới mấy từ ngữ lúc nãy nhìn thấy, xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Hôm nay lúc ở trường học, Tất Vân Đào có mượn điện thoại của cô, lúc ấy cô cũng không để ý, không ngờ cô ấy lại vào trang web này, hơn nữa còn không xoá lịch sử tìm kiếm hại cô bây giờ không thể nào giải thích rõ ràng được, Thời Kiều cảm thấy rất oan ức.
Trên mặt Mục Hoài Ngôn thể hiện rõ ràng là không tin: “Chuyện đã đến nước này cô cũng không cần phải biện minh, còn thời gian xem mấy cái tiểu thuyết đó, cho thấy cô vẫn còn rất rảnh rỗi. Vậy thì từ hôm nay trở đi, thời gian học tập mỗi ngày sẽ tăng lên thêm một tiếng!”
Thời Kiều: “…” Cho dù bây giờ cô không còn ghét học tập như lúc trước nhưng điều đó không có nghĩa là lúc nào cũng muốn học!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT