Vừa bước vào nhà, Mục Hoài Ngôn đã nhìn thấy Khúc Thiếu Bạch đang nằm dài trên ghế sô pha nhà anh. Không những thế lại còn gác chân không khác gì một ông già.   
Bởi vì anh đang cảm thấy vô cùng tức tối cho nên lập tức phàn nàn: "Này! Khúc Thiếu Bạch! Sao anh lúc nào cũng ở nhà tôi thế hả?" 
Khi nghe thấy tiếng của Mục Hoài Ngôn, Khúc Thiếu Bạch lập tức quay lại, sau đó phi như bay tới bên cạnh anh rồi nháy mắt một cái: "Đáng ghét quá à! Lại còn phân biệt giữa nhà anh với nhà cậu nữa à? Có cái gì khác nhau đâu mà!" 
Cái giọng ưỡn ẹo này của Khúc Thiếu Bạch khiến Mục Hoài Ngôn cảm thấy vô cùng kinh tởm. Suýt chút nữa anh phun hết đống cơm hôm qua mình ăn ra ngoài: "Khiếp quá! Anh nói tiếng người hộ tôi cái!" 
Đột nhiên, Khúc Thiếu Bạch cảm nhận được hình như tâm trạng của Mục Hoài Ngôn không được khả quan cho lắm nên lập tức trở nên nghiêm túc: "Này! Cậu lại bị làm sao đấy? Sao vừa mới ra ngoài một lúc mà mặt mũi đã khó coi như thế này rồi?"
Mục Hoài Ngôn không muốn nói chuyện này cho Khúc Thiếu Bạch nghe bởi vì anh biết anh ấy là một người lắm mồm và nhiều chuyện. Nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn muốn nói hết chuyện này ra cho tâm trạng thoải mái hơn. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play