Chờ mở mắt ra lần nữa, ta đã ở phủ Thái tử.

Ta không biết mình đã hôn mê bao lâu.

Khi ta mở mắt ra sắc trời đã sáng rực.

Lục Cảnh Chu ngồi bên cạnh ta, thấy ta tỉnh hắn lập tức lên tiếng chất vấn.

"Hứa Chi Ý, tại sao nàng lại đẩy Bồng Bồng xuống nước?! Nàng có biết con của nàng ấy mất rồi không?"

"Hứa Chi Ý, sao nàng lại ác độc như vậy?!"

Ta độc ác.

Ta nhìn hắn như thể lần đầu tiên ta nhìn thấy người nam nhân này.

Ta gằn từng chữ: "Ta không đẩy nàng ta, là nàng ta đẩy ta mới đúng."

Khi ta đang nói, Lục Bồng Bồng cũng tới.

Vẻ mặt của nàng ta không giận dữ giống Lục Cảnh Chu.

Ngược lại, nàng ta khoác một chiếc áo khoác trắng, mềm mại yếu ớt, mắt còn hồng hồng.

Lúc nhìn thấy ta, trước tiên nàng ta không đề cập tới chuyện đứa con của mình mà chỉ chảy nước mắt hỏi ta.

"Tỷ tỷ đã khỏe hơn chút nào chưa?"

Thấy ta không đáp, nàng ta mới tiếp tục nói: "Tại sao tỷ tỷ lại muốn hại con của ta? Nó còn nhỏ như vậy, chỉ vừa mới thành hình...."

Lục Cảnh Chu vội vàng đỡ lấy nàng ta, dịu giọng nói:

"Được rồi được rồi, Bồng Bồng, chẳng phải ta đã bảo nàng phải nghỉ ngơi sao? Nàng còn tới nơi này làm gì? Từ nhỏ thân thể nàng đã yếu ớt rồi."

"Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ làm chủ thay nàng và con của chúng ta......"

Đến khi chuyển hướng sang nhìn ta, mặt hắn lại như hung thần ác sát, ngay cả gân xanh trên tay cũng nổi lên.

"Hứa Chi Ý, nàng còn gì để nói?"

Ta nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Thật ra ta cũng đã bật cười thành tiếng.

Chuyện đã đi đến nước này nếu ta còn không biết mình bị tính kế thì có lẽ ta đúng thật là một đứa ngu xuẩn.

"Ta đã nói rồi, là nàng ta đẩy ta, ngươi không tin à?"

"Ta tự có biện pháp chứng minh."

Ta từ giường đứng dậy.

Trong khoảnh khắc vừa đứng lên, chân ta vẫn còn mềm nhũn.

Thạch Lựu định đỡ ta nhưng ta tránh đi.

Ta dẫn Lục Cảnh Chu và Lục Bồng Bồng đến hồ Lâm Xương, lại kéo Lục Bồng Bồng tới bên cạnh hồ.

"Ngươi mang ta tới nơi này làm gì?"

"Đương nhiên là để chứng minh rồi."

"Lục Bồng Bồng, lúc trước ngươi nói ta đẩy ngươi, ngươi vì tự vệ nên mới kéo tay ta, không cẩn thận kéo ta xuống hồ có phải không?"

Nàng ta gật đầu.

Ta không nói lời nào, một tay đẩy nàng ra.

Tiếng thét chói tai vang lên.

Ta nhìn Lục Cảnh Chu, từ từ nở nụ cười.

"Đây chính là chứng minh của ta."

"Lục Cảnh Chu, ta nói cho ngươi biết, Hứa Chi Ý ta không giống những nữ nhân bị nhốt trong hậu trạch, ta sẽ không vì tranh giành tình cảm mà thủ đoạn đê tiện nào cũng làm, ta càng khinh thường hành động ở sau lưng hãm hại người khác."

"Nếu ta muốn làm, vậy thì ta sẽ đường đường chính chính mà làm, giống như bây giờ."

"Lần này, người là do ta đẩy."

........

Lần này Lục Bồng Bồng thật sự bị bệnh, tối hôm đó sau khi được cứu lên bờ nàng ta đã phát sốt.

Ngược lại, hơn nửa đêm không biết Lục Cảnh Chu phát điên cái gì mà lại chạy đến viện ta, hỏi ta một câu.

"Nàng ấy thật sự không phải bị nàng đẩy sao?"

Ta cũng không thèm ngẩng đầu lên.

"Ta đã nói rồi, không phải ta."

"Ngươi rảnh rỗi ở đây nghi ngờ ta chi bằng đi điều tra xem chuyện con của Lục Bồng Bồng có thật hay không."

Trong bóng tối ta cảm giác có một ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm ta.

Hắn nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Từ trước đến nay nàng vừa ngang ngược vừa tùy hứng, Bồng Bồng lại nhu tình như nước, Cô không tin nàng."

Ta im lặng trợn trắng mắt.

Thích tin hay không thì tùy.

Hắn có tin hay không thì ta cũng không còn đau buồn nữa.

Lục Cảnh Chu phạt ta, bắt ta quỳ trên phiến đá ngoài sân, quỳ đủ bảy ngày không phân biệt ngày hay đêm.

Quỳ thì quỳ, dù sao cũng đâu phải ta chưa từng quỳ.

Ta quỳ hai ngày hai đêm.

Đến chiều ngày thứ ba, mưa to tầm tã.

Hạt mưa to như hạt đậu rơi trên mặt ta, đau đến mức tầm mắt ta dần trở nên mơ hồ, ngay cả bóng người cũng không thấy rõ.

Thạch Lựu khóc muốn kéo ta lên.

"Tiểu thư, tiểu thư chúng ta trở về đi! Chúng ta không quỳ nữa!"

Ta lắc đầu, ghé vào tai hỏi nàng, giọng nói có chút khàn.

"Chuyện Lục Bồng Bồng "sẩy thai" đã điều tra rõ ràng chưa? Thái y chẩn trị cho nàng ta đâu?"

Ta không thể đi.

Lục Cảnh Chu vô cùng để ý "đứa bé" này, Hoàng hậu cũng vậy.

Ta không thể đi cho đến khi sự thật được tìm ra, ta phải quỳ cho đến lúc đó.

Thạch Lựu đành phải quỳ gối che dù cho ta.

Những người phụ trách trông coi ta gặp khó khăn.

"Thạch Lựu cô nương, Thái tử điện hạ nói không thể che dù cho Thái tử phi, Trắc phi nương nương chịu khổ thì Thái tử phi cũng phải chịu một chút."

Thạch Lựu tức giận trừng mắt buông dù.

Nhưng lại có một chiếc dù khác che trên đầu vai ta.

"Sao tẩu tẩu lại quỳ ở chỗ này?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play