Tiếng gió càng lúc càng đến gần, bỗng nhiên tâm tình của Bạch Lang và Thiết Sơn càng trở nên hồi hộp và gấp gáp.

Ở cái đáy vực không ai thèm lui tới này, chỉ có một mình Công Tôn Hữu Lượng sinh sống, người đang đến không phải là lão thì còn là ai?

Nhưng lão đến đây giờ này làm gì cơ chứ?!

Đó đích xác là những hoài nghi trong lòng của hai người trong lúc này.

Thiết Sơn nhỏ giọng hết mức có thể, nói: "Tiểu Lang, làm sao bây giờ???" Tuy đã nói rất nhỏ giọng, nhưng lời nói không thể giấu nổi sự gấp gáp.

Bạch Lang bây giờ cũng đang rất cuống cuồng, đầu xoay vòng vòng, cố gắng tìm biện pháp, đầu não nảy số liên tục, cuối cùng ánh mắt của chàng cũng nhìn thấy hai tảng đá lớn ở sâu bên trong động, tình thế đang rất cấp bách, chàng chỉ đành gấp rút nói: "Chúng ta trốn vào đằng sau hai tảng đá đó!" Chàng chỉ tay vào hai tảng đá ấy.

Thiết Sơn hiểu ý, chưa kịp gật đầu thì Bạch Lang đã nhanh chóng phi đến, trốn đằng sau tảng đá bên trái, gã chỉ đành cười khổ, nhanh chóng phi đến trốn đằng sau tảng đá bên phải.

Cả hai tuy đã trốn, nhưng hai cái đầu vẫn thập thập thò thò, hòng quan sát diễn biến bên ngoài, một lát sau, một bóng đen dần xuất hiện ở phía trước cửa động, hai cái đầu rất nhanh đã hụp xuống, trốn núp kỹ càng.

Về mặt bình thường mà nói, cái đáy vực sâu thăm thẳm này lẽ ra không thể có dù chỉ một chút tia sáng mới đúng, bởi vì đáy vực đã sâu lại cộng thêm ánh sáng từ mặt trăng yếu hơn mặt trời rất nhiều. Nhưng có lẽ đêm nay là một đêm đặc biệt, trăng tròn, mọc thẳng ngay trên vực, từng tia nguyệt quang chiếu thẳng xuống đáy vực, làm nó trở nên sáng hơn bao giờ hết.

Và nhờ nguyệt quang, mà bóng đen mơ hồ đứng trước cửa động dần hiện rõ, không ai khác chính là lão Công Tôn Hữu Lượng.



Ánh mắt sắc bén của lão nhìn sâu vào bên trong cửa động, nhếch mép cười, hừ lạnh một tiếng, trong bụng nghĩ thầm: "Đêm nay, các ngươi đừng hòng trốn thoát khỏi tay của lão phu!"

Chân nhẹ nhấc, lão cất bước vào bên trong.

Khinh công của lão già này phải nói là hàng tuyệt đỉnh, động tác nhẹ nhàng, vô thanh vô tức, điều này cũng khiến cho Bạch Lang và Thiết Sơn căng thẳng không thôi, bởi vì bọn họ không biết đối phương đã đi đâu, nếu mà thò đầu ra quan sát thì quá lộ liễu.

Thiết Sơn đang rất căng thẳng, vội vàng điều hòa hơi thở của mình, giữ bình tĩnh hết mức có thể, đột nhiên. . .

"Bộp!" Một trảo từ bên trái vung tới, chộp vào vai trái của gã.

Thiết Sơn kinh hãi không thôi, một trảo này hắn không phòng bị trước, vai trái bị một kình lực mạnh bạo chộp vào, trở nên tê rần, đau nhức kịch liệt, bằng vào một trảo này, Thiết Sơn đã có thể đoán ra được thực lực của đối phương.

Chính là Tam Lưu Cao Thủ, mà còn là hai mươi năm nội công!

Các cấp bậc trong võ lâm, Tam Lưu Cao Thủ, Nhị Lưu Cao Thủ và Nhất Lưu Cao Thủ bất quá chỉ là tích lũy nội công mà thôi. Trên mười năm nội công là Tam Lưu, trên ba mươi năm là Nhị Lưu, còn trên năm mươi năm là Nhất Lưu.

Nội công của Thiết Sơn mới chỉ được mười hai năm, thua xa hai mươi năm nội công của đối phương.



Còn chưa kịp phản công, chỉ thấy một trảo ấy của đối phương đã đổi công kích, chộp lên cổ của Thiết Sơn.

Nguyên lai khi Công Tôn Hữu Lượng bước vào trong động, không thấy ai cả, hiển nhiên lão đã nảy sinh nghi ngờ, vô tình nhìn thấy hai tảng đá lớn, như hiểu ra điều gì, lão vội vung tả trảo, công kích về phía tảng đá bên phải.

Bạch Lang nhìn thấy một màn này, bất ngờ không thôi, chàng sửng sốt, vội lao đến trợ chiến.

Nhưng chàng cùng lắm chỉ là Phổ Thông Cao Thủ, hữu tâm vô lực, tả trảo đang bóp cổ của Thiết Sơn, hữu trảo của Công Tôn Hữu Lượng nhanh chóng vung lên, chộp vào cổ của Bạch Lang, từ từ nâng song thủ lên cao.

Bạch Lang và Thiết Sơn giãy dụa trên không, song thủ của mỗi người nắm chặt lấy cánh tay của đối phương, hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn, sắc mặt tái mét, tròng mắt như muốn trợn ngược hẳn lên.

Bọn họ tám chín phần là sẽ chết, tại sao vậy? Bởi vì khi bị bóp cổ, thân thể lơ lửng trên không, lúc đó khí lực toàn thân bị tắt nghẽn, hô hấp trở nên đình trệ, không thể vận dụng nội công cũng như không thể vận dụng được sức mạnh, coi như là không hề có lực hoàn thủ.

Nhưng, còn nhớ đến luồng khí xanh kỳ dị trên người Bạch Lang chứ? À mà không phải, cái đó gọi là Sinh Khí mới đúng! Nó cũng đã bạch vô âm tín được một khoảng thời gian rồi, Bạch Lang xém chút là quên đi sự tồn tại của nó, bây giờ trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, nó lại đột nhiên xuất hiện, luồng Sinh Khí mà chỉ có Bạch Lang mới có thể nhìn thấy liền xuất hiện, bắt đầu đem tình trạng hô hấp của Bạch Lang giải quyết triệt để.

Bị bóp cổ, lý ra phải bị nghẹt thở, nhưng từ khi Sinh Khí xuất hiện, Bạch Lang liền cảm thấy hô hấp thông thoáng, không còn cái cảm giác khó chịu nữa, khí huyết trong cơ thể cũng đã lưu thông ổn định trở lại, chàng liền chớp lấy thời cơ, vội vàng vận dụng mười thành Nhân Quả Huyền Công, song cước nhanh chóng vung lên, đầu mũi chân đá vào yếu huyệt ở nách của lão.

Một chiêu Song Chỉ Điểm Cước, khiến cho hữu thủ của Công Tôn Hữu Lượng trong thoáng chốc trở nên tê nhức cực kỳ, không tự chủ được mà vội vàng buông hữu trảo ra, Bạch Lang được thoát, vội vàng xuống thế Đinh Tấn phải, cùi trỏ phải tựa như mũi khoan, thọc mạnh vào huyệt Đan Điền của lão, một đòn này lại khiến cho Công Tôn Hữu Lượng cảm thấy toàn thân bị bế khí, không cách nào vận dụng được khí tại Đan Điền.



Ra đòn dứt khoát, chàng đảo thế Xà Tấn phải, xoay người nửa vòng, cùi trỏ trái lại thúc thẳng vào huyệt Ưng Song của lão, Công Tôn Hữu Lượng còn chưa hồi phục khí lực, toàn bộ khí khi nãy đều bị Bạch Lang đánh cho quay trở lại Đan Điền, không cách nào vận dụng để chống đỡ công kích, lão bây giờ chẳng khác gì một tên Phàm Nhân chịu công kích của một Phổ Thông Cao Thủ.

Cái này nếu trúng chiêu, không vong mạng mới lạ, võ sĩ trong giang hồ, đều lấy nội công làm gốc, cho dù một cái phất tay nhẹ, nếu được gia trì thêm bởi nội công cũng đủ để gi3t chết một người, huống hồ gì lão đang bị bế khí, nội công bị tắt nghẽn, bất quá lão còn quý mạng sống của mình lắm, tả thủ đang bóp cổ của Thiết Sơn vội đổi hướng, đưa đến trước người, lấy Thiết Sơn làm bia đỡ đạn, sau đó mới buông tay ra, nhanh chóng lùi lại đằng sau vài trượng.

Bạch Lang thấy công kích đang đánh đến Thiết Sơn, lực đạo đã phát khó lòng mà thu lại, chàng vội chuyển hướng công kích, thân hình xoay thêm nửa vòng, công kích đánh vào trong không khí, chàng liền thuận thế, dồn toàn bộ công lực vào th@n dưới, bộc phát tốc lực cực đại, chạy một mạch ra khỏi động rồi rẽ trái.

Thiết Sơn nhìn thấy chàng như vậy, khỏi cần phải nói cũng biết nên làm gì, gã vội vàng chạy theo Bạch Lang, bởi vì có mười hai năm nội công, hơn xa Bạch Lang rất nhiều, tuy chạy sau nhưng lại vượt lên trước mặt Bạch Lang, cả hai bằng vào hết sức bình sinh chạy càng xa khỏi Công Tôn Hữu Lượng càng tốt.

Công Tôn Hữu Lượng ở lại trong động, tức đến mức muốn đem hai người bọn họ chém thành muôn mảnh, lão giậm giậm chân xuống đất, gầm lên một tiếng, quát: "Hai tên súc sinh các ngươi, đêm nay ắt phải chết không nghi ngờ!!! Lão phu chưa bao giờ chịu nhục như thế, lại để cho hai con kiến hôi chạy thoát!" Lão vội vung hữu chỉ, điểm vào huyệt Đan Điền, ngay tức khắc khí huyết đang tắt nghẽn đột nhiên trở nên thông thoáng, nội công cũng đã được vận chuyển bình thường trong cơ thể.

Lão vận hết tốc lực, đuổi theo hai người Bạch Lang và Thiết Sơn.

====o0o====

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play