Đang khi Trương Lâm Hà ấp úng không biết trả lời hai vị luyện khí hậu kỳ cao thủ như thế nào thì cuối cùng Lý Phù cũng chịu ung dung tới muộn.

Lý Phù lúc này đội một chiếc mũ rộng vành chỉ để lộ cằm, nhàn nhạt cười: " Hai vị khách quý ghé thăm bản thuyền đúng là rồng thăm nhà tôm, tại hạ vô cùng vui mừng. Ta tu hành có chút vấn đề cho nên để hai vị chờ, thứ lỗi, thứ lỗi!"

Làm quản sự mấy năm nay quả thật cũng không phải vô ích, Lý Phù bây giờ thật có mấy phần bộ dáng thương nhân, ăn nói ở giữa khí thế hào phóng, lời hay ý đẹp làm người vừa ý.

Hồng giang nhị quái tuy hống hách nhưng cũng là kẻ tinh ranh, thấy Lý Phù thân phận cao quý, tu vi cùng bọn hắn không chút thấp kém cho nên cũng không dám lãnh đạm. Tên nhỏ con thu lại khinh thường trên mặt, đứng dậy chắp tay: " Không dám! Không dám! Chúng ta chỉ là phường tán tu sao có thể so với đạo hữu. Ta gọi Hồng Nhị, đây là ca ca ta Hồng Nhất! Chúng ta hôm nay tới đây là để làm một mối làm ăn lớn, hạ nhân không thể làm chủ được cho nên mới mặt dày đánh động tới đạo hữu."

Làm ăn lớn? Lý Phù nghe tới đây thì trong lòng hơi động. Hắn bây giờ là một tên thương nhân, đã là thương nhân thì nghe tới lợi ích đều không thể ngồi yên, nếu Hồng giang nhị quái lần này tới đây thật để làm ăn thì hắn cũng không ngại tạm gác thù hận mà hợp tác. Dù sao thì không có kẻ thù nào là mãi mãi, chỉ có lợi ích mới là trường tồn.

" Hai vị nói như vậy quả thật làm cho tại hạ có phần chờ mong! Đây cũng không phải nơi nói chuyện, mời hai vị đi theo ta." Lý Phù đội mũ che kín mặt không nhìn rõ biểu cảm, chỉ là giọng nói tràn đầy nhiệt tính.

Tu tiên giới xưa nay không thiếu nhất chính là quái nhân, đùng nói là người đội mũ che mặt, dù là có kẻ không thích mặc đồ cũng chẳng phải quái lạ. Lý Phù một mực dùng mũ rộng vành che đi dung nhan cũng không làm ai nghi ngờ.

Hồng giang nhị quái không có ý kiến gì, nghe vậy liền cất bước đi theo.

Đi khoảng một chén trà thời gian, ba người đi vào một gian rộng rãi gian phòng, phân chủ khách ngồi xuống. Căn phòng này tường treo tranh vẽ, sàn lót vải nhung, trần nhà treo đầy nguyệt quang thạch to như nắm tay, khí phách xa hoa vô cùng, chính là phòng khách chuyên môn tiếp đón khách quý.

" Nơi này cũng không có người khác, hai vị có thể thoải mái nói chuyện!" Lý Phù yên vị trên chiếc ghế gỗ lớn trạm trổ tinh xảo, cười nói.



Hồng Nhị, cũng chính là tên nhỏ con bên trong Hồng giang nhị quái đưa mắt đánh giá căn phòng một lát, hài lòng gật đầu: " Kim Trúc Thương Minh quả thật tài đại khí thô, chỉ một căn phòng thôi cũng có thể làm tới đẹp mắt như thế này. Làm cho tán tu chúng ta quả thực có chút ghen tị!"

Bên cạnh Hồng Nhất nghe đệ đệ mình nói thế thì xoa xoa chiếc đầu bóng loãng, hắc hắc cười.

" Quá lời! Chỉ là chút thủ đoạn làm ăn mà thôi." Lý Phù giọng như cười nhưng trong lòng lạnh lẽo, không biết có phải do có thù oán từ trước hay không mà lời nói của đối phương luôn làm hắn trong lòng không thoải mái.

Hồng Nhị không biết nghĩ gì trong đầu, nhếch mép hừ một tiếng, cuối cùng cũng chịu nói vào chính sự: " Chúng ta chuyến này tới đây muốn mua không ít đồ! Không biết cửa hàng các ngươi có thể đem ra bao nhiêu?" Nói rồi y đưa tới một viên ngọc giản.

Ngọc giản ngoại hình phong phú, nhìn vào như ngọc thạch cho nên mới có tên như vậy. Ngọc giản cùng sách vở nhìn vào như trời với đất nhưng lại có dị khúc đồng công chi hiệu, khỉ khác ngọc giản dù mà muốn khắc vào nội dung hay đọc nội dung bên trong đều cần dùng tới thần thức. Bởi vì giá trị cũng không quý cho nên đây chính là công cụ ghi chép phổ biến bậc nhất tu tiên giới.

Lý Phù nghe đối phương khẩu khí lớn như vậy thì trong lòng hơi bất ngờ, đón tới ngọc giản, thần thức vội chìm vào xem xét.

Bên trong ngọc giản là một danh sách khá dài, nhìn lướt qua thì toàn bộ đều là tên các loại bảo vật.

" Xích Hoả Thạch, Vạn Hoả Mộc, ... đều là hoả thuộc tính bảo vật! Phích Lịch Đạn, Thủy Âm Châu,... đều là loại hình chỉ có thể dùng một lần mà uy lực cực mạnh vũ khí! Còn có càng nhiều khôi lỗi càng tốt, chư vị chuẩn bị đi săn yêu hay sao?" Lý Phù chú tâm độc một hồi mới ngửa đầu nghi hoặc. Ấn tượng của hắn đối với Hồng gian nhị quái vốn không tốt, luôn có cảm giác bọn hắn đang trù tính chuyện xấu xa gì đó.

" Kim Trúc Thương Minh từ khi nào còn quản cả chuyện khách nhân mua hàng để làm gì? Của hàng các ngươi rốt cuộc có muốn làm ăn hay không?" Hồng Nhị mất kiên nhẫn phất tay, làm bộ muốn đứng dậy.



" Ha.. ha...! Đạo hữu quá lời. Tại hạ mạo muội hỏi như vậy cũng là muốn đề xuất cho nhị vị một số bảo vật cần thiết khi săn yêu mà thôi. Còn về đồ vật nhị vị yêu cầu cửa hàng tuy không thể lấy ra hết nhưng một phần mười vẫn là có thể." Lý Phù đối với đối phương chất vấn không để trong lòng, cười giải thích.

Thấy đối phương vẫn một bộ nhăn mặt không nói, Lý Phù liền đem ngọc giản chứa danh sách hàng hoá giao cho hạ nhân, phân phó bọn hắn đem lên.

Không để ba người đợi lâu, chẳng bao lâu người hâu đã lộc cộc vội chạy vào, hai tay dâng lên một chiếc túi trữ vật màu trắng. Lý Phù cầm lên túi trữ vật kiểm kê một lần, thấy không có vấn đề gì lúc này mới đưa cho Hồng Giang Nhị Quái đã không còn bao nhiêu kiên nhẫn.

" Bảo vật đạo hữu cần quá nhiều, bổn đi3m nhất thời chỉ có từng này!" Lý Phù nhàn nhạt giải thích. Thật ra bên trong kho hàng còn có không ít bảo vật Hồng Nhị yêu cầu nhưng Lý Phù dự định để dành cho Minh Nguyệt Hội Hội cho nên chỉ lấy ra một phần.

Đây cũng không phải Lý Phù lấy việc công trả thù riêng mà bởi vì bên trên Minh Nguyệt Hội bảo vật mới có thể bán được càng cao giá cả, bây giờ lượng lớn bán đi chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ.

Hồng Nhị phóng thần thức vào túi trữ vật, thấy đông đảo bảo vật bên trong thì hài lòng gật đầu, nét mặt hơi giãn ra: " Không tệ! Bao nhiêu?"

" Ba mươi cân linh sa! Bổn đi3m uy tín đồng đạo quanh đây đều có thể làm chứng, giá này tuyệt đối hợp lý!" Lý Phù không cần suy nghĩ mà đáp.

Vốn tưởng còn phải cò kè mặc cả một phen, không ngờ Hồng Nhị lại trực tiếp gật đầu: " Cầm lấy!". Dứt lời, hắn liền vỗ nhẹ túi trữ vật, lập tức một núi nhỏ linh sa đột ngột xuất hiện trên bàn, quang manh lấp lánh.

Lý Phù nét mặt hơi ngẩn ra, dùng thần thức quét qua, quả thật là ba mươi cân linh sa không sai. Đây cũng không phải là con số nhỏ, đối phương lại có thể nhẹ nhàng ném ra như vậy làm hắn trong lòng có chút bất ngờ.



Hai tên này từ cảnh châu chạy trốn tới đây tựa hồ lăn lộn rất tốt, không biết làm nghề nghiệp gì nhưng so vơi quản sự cửa hàng như Lý Phù còn giàu có hơn.

" Cáo từ!" Đã đạt được mục đích, Hồng Nhị trực tiếp đứng dậy cáo từ, một bộ gấp gáp muốn rời đi. Hồng Nhất ngồi bên cạnh vốn đang ừng ực uống trà thấy thế vội đứng phắt dậy theo làm ly trà đổ vương vãi khắp sàn.

" Để ta tiễn nhị vị!" Lý Phù thấy một mớ lộn xộn trước mặt nhưng không có phản ứng gì, chắp tay mà nói.

Chẳng bao lâu sau một con thuyền nhỏ ung dung rẽ sóng rời khỏi Kim Trúc Thương Minh Cửa Hàng.

Dõi mắt nhìn theo tới khi thuyền nhỏ khuất bóng hẳn, Lý Phù mới chậm chạp cởi xuống mũ rộng vành, mặt mũi lạnh tanh. Vừa rồi hắn có giả vờ như vô ý dò hỏi Hồng giang nhị quái hành tung cùng nơi ở, không ngờ bọn hắn miệng kín như bưng trực tiếp làm như không nghe thấy, một chút tin tức cũng không moi ra được.

" Cừu nhân ngay trước mặt nhưng lại không thể làm gì! Quả thật không dễ chịu chút nào." Lý Phù lắc đầu cười nhạt, quay người trở vào khoang thuyền. Hồng giang nhị quái đều đã là luyện khí hậu kỳ cao thủ, hơn nữa lăn lộn đến không tệ, hắn nếu cứ vì trước kia thù cũ mà liều lĩnh không khỏi cũng quá mức ngu ngốc.

Dù sao cuộc sống bây giờ của Lý Phù rất tốt, hắn không muốn mạo hiểm. Vẫn là an ổn tu hành mới là chính đạo, thù oán báo được thì tốt, không báo được cũng chẳng sao!

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play