Ngạn Huyền tỉnh dậy khỏi huyễn mộng, đầu óc như muốn nứt ra từng mảng, đau nhức vô cùng. Hắn không biết được vì sao ngay khi Diệu Ly vừa đập gậy một cái là hắn biến khỏi thế giới mà còn ảnh hưởng đến bản thân như vậy. Chẳng lẽ còn ẩn giấu chi tiết bị khuất nào nữa chăng?
"Ít nhất thì lần này cũng mò ra được những thông tin hữu dụng." Tuy rằng cách chân tướng còn một khoảng rất xa nhưng mà như thế cũng là một thu hoạch không nhỏ rồi.
"Chậc, đầu còn nhức quá, không nghĩ được gì hết." Ngạn Huyền nằm dựa lưng vào tường, đôi mi khép chặt lại, tay cứ ôm đầu như một bản năng bảo vệ cơ thể. Cả vùng trán ướt đẫm mồ hôi, dần rồi thấm vào áo, ngay cả sốt rét cũng chưa từng hành hạ hắn đau đớn như thế này.
Khoảng chừng một lúc sau cơn nhức đầu mới dịu đi dần, nhưng khi hắn mở mắt thì tầm nhìn lại trở nên mờ ảo như bị một lớp sương bao phủ. Ngạn Huyền thử dụi mắt nhưng mọi thứ vẫn cứ để yên như vậy. Hắn liên tục dụi thật mạnh lần này tới lần khác, chỉ là những gì đã làm đều trở nên vô ích.
"Sao mình không thấy gì hết thế này?" Ngạn Huyền không chắc lắm, nhưng tầm này thì độ cận cũng vô cùng cao, nó mờ đến mức cho dù không nhìn thấy cũng không khác bao nhiêu.
Chợt một âm thanh máy móc vang vọng bên trong đầu.
[Kí chủ nhận phải một sự chấn động ở não bộ khiến cho các chức năng ở mắt hoạt động không đúng cách, từ đó dẫn đến việc thủy tinh thể bị ảnh hưởng và xảy ra tình trạng đục thủy tinh thể như hiện giờ.]
"A... như vậy sao?"
Ngạn Huyền uể oải nói chuyện, như thế này thì hắn đi đường kiểu nào được cơ chứ. Hiện giờ bản thân có còn khác nào một kẻ mù lòa đâu, cảm giác khốn khó như thế này cũng là lần đầu tiên mà Ngạn Huyền trải nghiệm được.
"Có chuyện gì à?"
Trước mặt hắn dần xuất hiện một cái bóng mờ thon thả, mái tóc đen nhánh thả về đằng sau, chỉ là Ngạn Huyền không thể nào thấy được mặt mũi rõ ràng được, thậm chí là còn không thấy đầy đủ ngũ quan mà trông như một người không mặt vậy. Hiển nhiên người đó chính là Đường An chứ không phải ai khác nữa.
"Không có việc gì, chỉ là bị mù mà thôi." Ngạn Huyền vẫn mở to mắt ra dù điều đó không có ý nghĩa gì đối với thị lực hiện tại của hắn cả, xem như đây chính là một sự tôn trọng dành cho người đang đứng trước măt đi.
"Vậy sao." Giọng nói nhạt nhẽo như bình thường, chỉ là hình ảnh mà hắn thấy được thì có vẻ như nàng đang lục lọi một thứ gì đó.
"Tôi có thể giúp cậu." Đường An giữ nguyên một ánh mắt chẳng có gì to tát cả, những điều này nàng hoàn toàn có thể giúp được, trên tay cầm một cái bình chứa một chất lỏng màu lục như chất phóng xa, trông khá là kỳ dị.
Nhưng thay vì trở nên vui mừng thì Ngạn Huyền lại không vội vã đáp lời. Hắn nhắm mắt lại, hít thở một vài hơi để cho trái tim mình đập chậm nhịp trở lại, dòng máu trong cơ thể chảy một cách từ tốn hơn, đến khi hoàn toàn bình tĩnh thì hắn mới hỏi tiếp.
"Tôi phải trả cái giá gì?"
Ngạn Huyền biết chuyện này không thể giao đưa cho hắn một cách miễn phí được. Phía trước năm lần bảy lượt đều là hắn "sai sử" nàng nên mới làm theo, việc nàng cứu hắn khỏi nguy kịch gần nhất lại là về vấn đề của một tầng thứ cao hơn, thành ra mọi thứ phải "bất đắc dĩ" như vậy, Nếu như lúc này Đường An đã chủ động muốn giúp hắn thì không thể nào một hai câu là xong xuôi được, thứ gì đều phải trả cái giá của nó, những hành vi Ngạn Huyền khất nợ trước đó không khiến nàng hướng cung vào mặt là còn may rồi.
"Làm giúp tôi một việc."
"Khi rời khỏi đây." Đường An bồi thêm một câu, sợ lời nói của mình có chút tối nghĩa.
"Chỉ vậy thôi?"
"Chỉ vậy thôi." Nàng dứt khoát khẳng định.
"Được." Ngạn Huyền cũng không chần chừ gì mà đồng ý, trước tiên phải sống sót trước đã rồi những việc sau tính gì thì tính. Kể cả khi lúc rời khỏi đây Đường An có dâng yêu cầu gì quá đáng đi nữa thì hắn sẽ cứ vui lòng chấp nhận làm theo, dẫu sao thì bản thân cũng thiếu nàng quá nhiều rồi.
Bỗng nhiên Ngạn Huyền cảm thấy có một chất lỏng sềnh sệch chảy qua đôi mắt của mình, tầm nhìn dần bị lấp đầy bởi một màu xanh lá. Sự ngứa ngáy bắt đầu nảy nở tại võng mạc khiến hắn muốn cào nát hai con mắt.
Hắn cố gắng dùng ý chí kiên trì để cản lại sự ham muốn ấy, cứ như vây thở gấp ngước mắt lên trên cao.
Phải mất một khoảng thời gian thì sự ngứa ngáy mới tan biến đi, thay vào đó sự dễ chịu lan tỏa khắp gương mặt. Phông nền màu lục mà Ngạn Huyền thấy trước đó dần phai màu đi mất, đến khi hoàn toàn không sót lại gì nữa.
Khi quá trình kết thúc, mọi thứ xung quanh trong mắt Ngạn Huyền rõ ràng trở lại. Thị lực được khôi phục trở về trạng thái ban đầu và thậm chí còn tốt hơn trước kia, lúc này hắn còn có ảo tưởng rằng thị lực hiện tại có thể giúp hắn nhìn rõ ràng mọi thứ trong khoảng cách vô cực.
"Cô tin tưởng tôi đến như vậy sao?" Ngạn Huyền không quá vui mừng về điều đó mà hỏi Đường An, trong thâm tâm còn dư chút áy náy.
"Không hẳn, nhưng ít nhất cũng phải rời khỏi đây." Đường An không có phản ứng nhiều mà quay phắt người đi, lăng lẽ bước đến một góc tối nọ rồi ngồi xuống như người tự kỷ.
Ngạn Huyền đột nhiên thấy chính mình không hiểu được Đường An, dù là hiện tại, kể cả trước đó. Hắn vốn nghĩ rằng nàng chỉ là một người lạnh lùng, khó giao tiếp bẩm sinh thôi, nhưng mà có vẻ như nàng không hẳn như vậy, như trong quá trình tìm kiếm nơi trong bức tranh thì nàng thể hiện ra nhiều cảm xúc khác chứ không chỉ mỗi lạnh nhạt. Có lẽ việc này dính dáng đến bí mật riêng tư của Đường An, khiến nàng trở thành một người như bây giờ.
"Được rồi, chuyện đó không quan trọng lắm."
Ngạn Huyền ép não xoay lối rẽ về lại sự việc chính và quan trọng nhất của hiện tại. Từ trong đoạn ký ức trên thì hắn tổng kết được một vài thứ đáng lưu ý.
Thứ nhất, mảnh vỡ ký ức Hạnh Phúc ở đằng trước Cầu Hôn.
Thứ hai, trong ký ức Hạnh Phúc chưa có sự xuất hiện của thiên phú và trang bị, nhưng đến phần Cầu Hôn lại tồn tại một cách ngang nhiên.
Thứ ba, Diệu Ly là nhân vật bí ẩn xuyên suốt hai phần, một người mang sức mạnh của pháp sư ngay cả khi Quách Huyên chưa sở hữu thiên phú. Đồng thời nàng còn là hình ảnh luôn xuất hiện đi chung với Quách Huyên với tư cách người yêu.
Thứ tư, cuộc độc thoại và cú đập gậy bí ẩn khiến Ngạn Huyền mù cả đôi mắt, được hệ thống phán định là tình huống không hợp lệ và phải lôi hắn rời khỏi thế giới ký ức.
Điểm mấu chốt nhất nằm ở bốn mục này, để lọt bất cứ cái nào đều sẽ gây ảnh hưởng đến dây xích lô gích của câu chuyện. Hai mục đầu thì Ngạn Huyền tạm thời không thể khai thác sâu vào bởi vì còn thiếu khuyết những mảnh vỡ ký ức về sau, như vậy thì thứ quan trọng nhất phải là cái tên Diệu Ly.
Nàng rốt cuộc là ai?
Đột nhiên xuất hiện trên thảo nguyên, về sau tự nói chuyện với một "người tưởng tượng" bằng những lời kỳ lạ, xong lại đứng lên đập gây. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra sau khi nàng đập gậy?
Bằng một cách tình cờ mà Ngạn Huyền lại liên tưởng sự việc này đến mục đáng lưu ý thứ hai, chẳng lẽ sau khi đập gậy thì thế giới đã thay đổi? Hắn không chắc chắn như thế nhưng rất hiển nhiên là phải có một chút liên quan nào đó.
Diệu Ly... Diệu Ly...
Ngạn Huyền lẩm nhẩm cái tên này trong miệng, xong rồi đột nhiên trợn to mắt lên.
Vậy Diệu Ly đâu?
Trong câu chuyện có Diệu Ly, trong ký ức của Quách Huyên có Diệu Ly. Tuy rằng "truyền thuyết" nghe có vẻ khá là giả trân nhưng hắn tin chắc rằng nó ắt phải nằm tại một giai đoạn nào đó trong tuyến ký ức.
Trong điện ngục này, nếu như Hổ Răng Kiếm là hóa thân của Quách Huyên, vậy thì Diệu Ly ở đâu?
Kẻ Canh Gác Linh Hồn Cổ Xưa? Vớ vẩn, thứ đó có lẽ chỉ là "ngoài ý muốn" trong cuộc tình của hai người kia thôi, dù sao thì trông nó cũng không liên quan gì đến mọi thứ mấy.
Ngạn Huyền càng nghĩ càng cảm thấy mọi thứ không đúng, từ đầu đến giờ hắn cứ tưởng bản thân đã nắm chặt mọi chi tiết trong tay thế mà bây giờ lại để lọt mất manh mối quan trọng nhất.
Ngạn Huyền lật tung tất cả suy nghĩ của mình lên để truy tìm bóng hình của người đó.
"Trong câu chuyện mình từng nghe, một người đàn ông đã tặng một chiếc nhẫn cho một người con gái để cầu hôn..."
Bất chợt một dòng điện chảy dọc qua sóng lưng, từng lớp da gà nổi lên bề mặt.
"Thứ đó cũng không xuất hiện trong mảnh vỡ ký ức."
"Một thứ không tồn tại bên trong ký ức nhưng lại xuất hiện ngoài điện ngục, một người chỉ tồn tại trong ký ức nhưng lại không dấu vết trong thực tế. Không nghi ngờ gì nữa, chỉ còn một đáp án duy nhất hợp lệ cả hai điều kiện này..."
"[Ma Linh] chính là hóa thân của Diệu Ly."
Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.
Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...
Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: