Cuối tuần, hai ngừoi ngồi xe quay về thành phố A, hôm nay mọi ngừoi cùng sẽ tới biệt thự của ông bà Mạc để thăm hai ngừoi lớn, vậy nên xe cũng hướng về phía biệt thự mà chạy.
Ngồi trên xe, Mạc Uyển Dư căng thẳng, lòng bàn tay đều là mồ hôi. Mạc Khải Liêm nắm lấy tay cô, lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay, thấp giọng trấn an cô:
"Đừng lo gì cả, cùng lắm hai người tức giận cho anh một trận đòn, chứ không nỡ động tới em đâu.''
''Nếu ông bà nhất quyết không đồng ý thì sao, em thấy có lỗi với nhad họ Mạc quá.''
''Sẽ không như vậy đâu, em không làm gì sai cả, tất cả là do anh có ý đồ với em trước. Nếu thái độ của mọi người căng thẳng quá, chúng ta chạy trốn cũng được.''
Mạc Uyển Dư đánh anh một cái, đến giờ này rồi còn không nghiêm túc được nữa. Cô biết anh chỉ muốn dỗ cô vui vẻ, chuyện như chạy trốn không phải phong cách của anh. Dù có bị phản đối thế nào anh cũng có thể tìm ra được cách, sẽ không để cô phải tiếc nuối điều gì.
Con cháu về thăm đông đủ, ông bà Mạc cười vui như tết, trong nhà không bao giờ dứt tiếng cười.
Bà Mạc kéo Mạc Uyển Dư đến ngồi cùng, phía bên còn lại là mẹ Mạc, ba ngừoi phụ nữ trong nhà gặp nhau, nói mãi không hết chuyện.
Trong lòng ba mẹ Mạc cũng vẫn đang thấp thỏm, nhưng cũng chỉ cố làm cho ông bà Mạc vui, chút nữa nghe đến chuyện kia sẽ không quá kinh ngạc.
Ông bà Mạc còn muốn gọi cả Thẩm Mạt đến, may mà ba Mạc nghe thấy, liền cản ông lại, khuyên ngăn đủ cách mới khiến ông Mạc không nghi ngờ. Tình hình hiện tại, nếu để cô ta tới thì mọi ngừoi sẽ khó xử như thế nào.
Có lẽ biết Mạc Khải Liêm sẽ sớm thẳng thắn nói ra mọi chuyện, ba Mạc đành phải ghé vào tai anh nói nhỏ:
''Chú đừng sốt ruột, hôm nay tâm trạng ba mẹ đang vui, cứ ăn xong bữa cơm này đã. Anh sợ ba tức giận lật đổ cả bàn cơm mất.''
Mạc Khải Liêm nhấp ngụm trà, bỉnh tĩnh như không hề lo lắng gì:'' Em biết rồi.''
Người làm bày biện đồ ăn, mọi người cùng dìu ông bà Mạc vào bàn ăn, bữa cơm này, ai cũng đều vui vẻ. Đến tận lúc vào bàn ăn, Mạc Khải Liêm mới có cơ hội được tới gần cô.
Nhưng Mạc Uyển Dư lại đang bận trò chuyện với Mạc Hàn, hai anh em lâu ngày không gặp, ríu rít nói hết chuyện này sang chuyện khác, tủm tỉm cười cừoi nói nói.
Mạc Khải Liêm gắp một miếng thịt vào bát cô, cô theo thói quen gắp đưa lên miệng, mặt vẫn không hề quay vào hướng này. Anh thầm bực bội, hai ngừoi sao lại có lắm chuyện để nói vậy chứ, còn bỏ mặc anh bên này.
Nhưng tâm trạng Mạc Uyển Dư thả lỏng, anh cũng yên tâm hơn. Lại nghĩ thằng nhóc kia hiện tại lấy hết sự chú ý của vợ anh, qua hôm nay, sẽ học cách đổi xưng hô, gọi vợ anh là thím nhỏ, để xem lúc đó còn có thể cười được nữa hay không.
Những hành động quan tâm nhỏ của Mạc Hàn đều rơi vào trong mắt ba mẹ Mạc, động tác tự nhiên như đã làm hàng ngàn lần, hai người thấy vô cùng yên tâm.
Có lẽ cũng chỉ có Mạc Khải Liêm mới có thể chiều chuộng cô trở thành một đứa trẻ không cần trưởng thành như vậy.
Mạc Khải Liêm cười hi ha một hồi với Mạc Hàn, lúc này mới nhớ ra, hình như từ đầu bữa ăn cô đã không quan tâm gì tới Mạc Khải Liêm. Vậy là liền ngồi nghiêm chỉnh lại, chân phia dứoi nhẹ cọ cọ vào bắp chân anh.
Mạc Khải Liêm hơi mỉm cười, cầm cốc nước đưa lên miệng che giấu tâm trạng đã thoả mãn của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT