Nhà họ Mạc cũng biết tin, ba mẹ Mạc và ông bà Mạc đều tới, chỉ có Mạc Hàn đang ở nước ngoài không thể về kịp.

Mẹ Mạc tới ôm chặt bờ vai đang run rẩy của cô, ba Mạc cùng dân làng chuẩn bị cho tang lễ. Ông bà Mạc ngồi trên ghế, mời mọi người tới uống nước.

Đến khi Mạc Khải Liêm về tới nơi đã là chiều muộn. Vừa nghe tin anh đã lập tức bay về nhưng vẫn khá chậm trễ. Tới khi nhìn thấy cô gái nhỏ của anh không còn chút tinh thần nào ở kia, anh thật sự rất muốn tới ôm chặt cô vào lòng.

Ông bà Mạc đi lại cả một ngày cũng đã thấm mệt, Mạc Khải Liêm muốn hai ngừoi về nghỉ ngơi, anh nói với ba Mạc:

"Việc còn lại em sẽ ở đây xử lý, hai ngừoi đưa ba mẹ về nghỉ ngơi đi.''

Mẹ Mạc không muốn rời đi lúc này:''Chị ở lại với con bé, cả ngày hôm nay con bé chưa ăn gì, chị phải ở lại chăm sóc cho Uyển Dư.''

Mạc Khải Liêm:''Có em ở đây mà chị còn không yên tâm à, thời gian này em vẫn luôn chăm sóc Đinh Mộc, chị cứ yên tâm đi.''

Mạc Uyển Dư thều thào nói với mẹ cô:" Mọi người về nghỉ ngơi đi. Ngày mai lo xong cho ông bà con, con sẽ quay về thành phố C.''

Mẹ Mạc nhìn cô đau lòng:"Con cũng đừng cố quá nhé. Có chuyện gì thì báo luôn cho gia đình.''

Ông bà Mạc có tuổi rồi, ba mẹ Mạc đành phải quay trở về. Mọi người cũng đã về hết, trong nhà chỉ còn lại Mạc Uyển Dư và Mạc Khải Liêm.

Anh đi tới ôm chặt lấy cô:"Xin lỗi, anh về muộn rồi.''

Mạc Uyển Dư đã không còn khóc từ lâu, lắc lắc đầu trong vòng tay anh:"Có anh bên cạnh thật tốt.''



''Anh nấu cho em chút gì đó nhé, không thể để bụng đói được, em đã hứa với anh sẽ không nhịn đói rồi mà.''

Mạc Uyển Dư cừoi nhẹ:"Trong nhà chắc không có gì có thể ăn được đâu.''

Mạc Khải Liêm:"Em ngồi nghỉ đi, để anh đi kiểm tra.''

Quả thật trong nhà đã không còn gì cả, Mạc Khải Liêm nghĩ nghĩ, liền đi sang nhà hàng xóm bên cạnh. Ngừoi dân ở đây chất phác, vậy nên rất nhiệt tình với anh.

Mạc Khải Liêm nấu xong một bát mỳ, cảm ơn hàng xóm rồi bê về nhà cho cô ăn.

Mạc Uyển Dư không muốn ăn lắm, nhưng dứoi ánh mắt lo lắng của anh, cô đành gắp mỳ cho vào miệng. Sau đó lại gắp một gắp, thổi bay bớt hơi nóng, đưa tới trước miệng anh

''Anh ăn cùng em đi, em ăn không hết được. Anh không ăn thì em cũng không ăn nữa.

Cô biết có lẽ anh nghe tin liền chạy vội về, cơm trưa chắc chắn không hề ăn. Mạc Khải Liêm phối hợp há miệng để cô đút cho mình. Sau đó lấy lại cái bát và đôi đũa, đút cho cô ăn, thỉnh thoảng dứoi ánh mắt thúc giục của cô, anh mới ăn một miếng.

Ăn xong anh rửa bát đũa sạch sẽ rồi mang trả nhà hàng xóm.

Đêm đó Mạc Khải Liêm ôm chặt cô ngủ trong căn phòng cũ của cô. Mạc Uyển Dư cũng ngạc nhiên lắm. Ông bà vốn chưa từng thừa nhận cô, nhưng phòng của cô và ba mẹ vẫn như vậy, còn được quét dọn rất sạch sẽ, đồ đạc đã cũ nhưng cũng nhìn ra là những đồ khi cô còn nhỏ, vẫn cứ bày biện ở đó.

Ban đêm cô giật mình khá nhiều lần, Mạc Khải Liêm chỉ có thể ôm cô chặt hơn, vỗ vỗ nhẹ sau lưng cô, cô mới yên giấc được đêm này, còn anh thì lại thức trắng.

Sau khi lo liệu xong mọi chuyện, Mạc Uyển Dư ngồi trong phòng khách, nhìn từng ngóc ngách của ngồi nhà, hồi tưởng lại những ký ức khi còn nhỏ, những nơi nào cô cùng ba mẹ chơi đùa. Ký ức lúc nhỏ đã không thể nhớ được, cô cứ tưởng tượng ra nếu là lúc đó thì gia đình này sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play