Mạc Uyển Dư đang ngồi ngáp dài ngáp ngắn, Mạc Khải Liêm đã đi họp nên không có ai quản cô, cô nằm dài ra bàn mà chẳng cần để ý hình tượng.

Đang chản nản thì điện thoại rung lên đúng lúc, nhìn tên ngừoi gọi là Lạc Phi Phi, Mạc Uyển Dư phấn chấn hẳn lên

''Cuối cùng cậu vẫn nhớ ra còn có một ngừoi bạn là mình vẫn ở đây mỏi mắt trông chờ cậu sao?''

Mạc Uyển Dư lên tiếng oán trách, đầu kia lại là tiếng cừoi khanh khách của Lạc Phi Phi

''Không phải tớ đã về với cậu rồi đây à. Buổi tối gặp nhau nhé.''

''Cậu nhớ ra tớ sớm quá cơ. Nhưng mà buổi tối...''

Lạc Phi Phi bên kia có vẻ đang vội:'' Quyết định thế nhé, giờ tớ đang bận chút, tối gặp.''

Nói xong cúp máy cái rụp. Mạc Phi Phi càng phiền lòng hơn, nói sao với Mạc Khải Liêm để đi bây giờ.

Mạc Uyển Dư cứ nhìn ra ngoài cửa, Mạc Khải Liêm đã đi họp hơn một tiếng rồi vẫn chưa trở lại. Cứ một lúc lại ngó ra phía cửa, đã nhìn được vài lần vẫn không thấy.

Mãi một lúc lâu sau bên ngoài mới truyền đến tiếng động. Vị trí của Mạc Uyển Dư có thể nhìn ra phía hành lang dài phía ngoài.

Thấy Mạc Khải Liêm đang dẫn đầu, đằng sau có một đoàn ngừoi theo sau, mấy ngừoi bên cạnh vẫn còn đang nói chuyện gì đó với anh, mà anh chỉ nghiêm mặt, thỉnh thoảng gật đầu một cái.

Mấy ngày nay tới đây làm việc, giờ này Mạc Uyển Dư mới nhận ra, hình như Mạc Khải Liêm không hề để cô gái nào lại gần địa bàn của anh cả.



Tất cả trợ lý và thư ký đều là nam, tầng cai nhất của toà nhà KING không có sinh vật nào là nữ, chỉ có cô là duy nhất.

Nếu mấy hôm trước không tìm nhà vệ sinh, đi xuống tận tầng dứoi mới gặp phải hai cô gái kia, thì cô còn nghĩ có phải chỉ có tầng một, nơi cách xa anh nhất, mới tồn tại sinh vật nữ giới.

Mạc Khải Liêm đi vào văn phòng, tiện tay đóng cánh cửa lại, ngăn cách trong ngoài thành hai thế giới riêng biệt, không còn tiếng ồn nào lọt vào trong.

''Sao vậy?''-Mạc Khải Liêm bắt được ánh mắt chăm chú của cô.

''Không ạ.''

Mạc Uyển Dư lại chăm chú nhìn vào tập tài liệu, không biết nên nói sao về chuyện tối nay cô muốn ra ngoài.

Lần thứ ba Mạc Khải Liêm bắt được cô đang trộm nhìn anh, anh đặt cái bút trong tay xuống, nhìn cô hỏi

''Em muốn nói gì sao?''

Mạc Uyển Dư hắng giọng:'' Chú nhỏ, tối nay bạn cháu hẹn ra ngoài gặp mặt, vậy nên cháu không tới ăn cơm cùng chú được rồi.''

''Bạn nam hay nữ.''

''Nữ ạ.''



Mạc Khải Liêm gật nhẹ cái đầu, xem như là đồng ý. Anh quản cô ăn uống, nhưng không có nghĩa anh hạn chế sự tự do của cô.

''Cháu có thể đi đúng không ạ?''

''Tôi không thể cấm em có những mối quan hệ xã hội được. Nhưng khi về vẫn phải tới uống thuốc.''

Mạc Uyển Dư nhỏ giọng thương lượng:''Hôm nay có thể ngừng uống một hôm không ạ, có thể cháu sẽ về hơi muộn. Với cả có lẽ sẽ uống chút rượu nữa ạ.''

Mạc Khải Liêm nghe cô càng nói càng nhỏ, nhưng trong phòng yên tĩnh, từng từ cô nói anh đều nghe rất rõ ràng, anh nhăn mày không vui.

''Đinh Mộc, có vẻ tôi để em ngồi sai chỗ rồi.''

Mạc Uyển Dư không hiểu ý, đang nói đến chuyện cô muốn ra ngoài buổi tối, sao lại vòng vo đến chuyện chỗ ngồi rồi

''Là sao ạ?''

''Em nên ngồi lên đầu tôi này.''

Mạc Uyển Dư rụt cổ lại, chỉ sợ Mạc Khải Liêm lại tức giận. Nhìn Mạc Uyển Dư dáng vẻ như đang tủi thân lắm, Mạc Khải Liêm mềm lòng, đành thở dài

''Em có thể đi, tới địa điểm nào thì gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến đón em. Có thể về muộn chút, nhưng không được uống rượu.''

Lúc này Mạc Uyển Dư mới tươi tỉnh trở lại. Được ra ngoài là tốt rồi, mấy điều kiện kia chỉ là chuyện nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play