Tiếng cửa vang làm bừng tỉnh người trong phòng, mọi người sôi nổi chạy ra xem.

Người mở cửa là đội viên cấp 1, thấy Lâu Phiền không để ý hình tượng nằm trên mặt đất cánh tay máu thịt be bét, la hoảng lên: "Nhiều máu như vậy, cậu không sao chứ? Có chết không thế?"

Lâu Phiền còn đang thở dốc, liền cảm thấy cạn lời, "Chỉ có bị thương, không chết được."

Tần Thán đi qua kéo cậu dậy, kiểm tra miệng vết thương. Miệng vết thương vừa sâu lại vừa lớn, trong máu thịt mơ hồ còn có chút đen, nhìn thật sự có chút dọa người. Lâu Phiền nói là không chết được, lúc bị Tần Thán nắm lấy, đau đến nhe răng trợn mắt, hít một ngụm khí lạnh.

Miệng vết thương của Lâu Phiền lộ ở trước mặt mọi người, Hà Vĩnh đi lên hỏi: "Đây là......"

Lâu Phiền cười khổ nói: "Bị quỷ cào chút thôi."

Hai mươi người đứng ở trong nhà, khe khẽ thì thầm, đến khi cậu nói ra mấy lời kia thì trầm mặc. Thứ kia lực công kích hình như rất mạnh, nếu bị cào thêm vài cái kết cục không nói cũng biết.

Hà Vĩnh cau mày, lại nói: "Chỗ tôi có thuốc lát cậu xuống lấy đi, miệng vết thương lúc lên xe đều sẽ tự khôi phục, lúc đến Lưu Li sẽ hoàn toàn bình thường, cho dù là bị thương nặng. Tiền đề là, trước khi cậu lên xe cần phải sống đã."

Lời này không chỉ nói cho Lâu Phiền nghe, cũng như là nói cho toàn bộ người mới nghe.

Lâu Phiền gật đầu, "Cảm ơn đội trưởng Hà."

Hà Vĩnh xoay người đi vào trong phòng, Tần Thán đỡ Lâu Phiền theo sau đi vào.

Thuốc trị thương dùng rất tốt, nhưng nhìn không giống thuốc của hiện đại lắm, càng giống thuốc thời cổ đại. Lâu Phiền tò mò nhìn vài lần, cũng không hỏi nhiều.

"Có thể nói hai người gặp phải cái gì không?" Hà Vĩnh đem thuốc trị thương còn lại Tần Thán mang tới bỏ vào trong bao của mình, hai tay giao nhau nhìn hai người.

Thái độ của hắn rất tốt, hai người Lâu Phiền vốn dĩ cũng không tính giấu giếm, vì thế đem mọi chuyện xảy ra ở cuối thôn nói ra hết, vẻ mặt không hề chủ quan, hoàn toàn thực sự xin nghe chỉ thị.

Hà Vĩnh càng nghe vẻ mặt càng kém, chờ đến khi Tần Thán nói xong, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, suy tư hồi lâu mới nói: "Dựa theo miêu tả của các cậu, tôi đoán, Dư nhị nương rất có khả năng đã biến thành lệ quỷ. Tôi nhớ rõ trước kia hình như đã nghe qua chuyện của trấn cổ La Dương, nghe nói là thôn dân đột nhiên bắt đầu chết liên tục, từ lúc đổ bệnh đến lúc chết chậm thì mấy ngày, nhanh thì nửa giờ. Nói không chừng chính là do Dư nhị nương."

Lâu Phiền thật ra chưa từng nghe qua loại chyện này, Tần Thán trước kia cũng không quan tâm mấy cái đó, hai người tự nhiên đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Hà Vĩnh thở dài, "Trải qua đêm nay, chúng ta có thể kết luận buổi tối cuối thôn ccự kỳ nguy hiểm, nhưng nhiệm vụ cũng phải vào buổi tối mới có thể hoàn thành, ngày mai chính là ngày thứ năm, nhất muộn hậu thiên, cần phải hành động, thời gian còn lại cho chúng ta không còn nhiều lắm."

Người đội cấp 1 hay đội cấp 6 đều có nhiệm vụ trên người, không thể không đi. Nhưng người mới chỉ cần đúng hạn lên xe là được, ngoại trừ Lâu Phiền, Mắt kính nam cầm sách cũng muốn đi theo, những người còn lại đều tính ở lại trong phòng.

Trong đội cấp 1 có người khóc thảm, kêu 'Tôi không đi, tôi không muốn chết'. Không đi cũng là chết, đi còn có hy vọng, từ ngày đầu tiên tiến vào, liền có người cũ nói cho bọn họ biết, không nên nếm thử kết cục không hoàn thành nhiệm vụ, mạng chỉ có một thôi.

"TMD đi sớm xong việc sớm thôi, họa tránh không khỏi, không đi chẳng lẽ chờ chết!" Ngay từ đầu Tên đàn ông đầu trọc đã lớn tiếng ồn ào với đám người mới này, hắn nhìn như tính tình không tốt, nhưng cũng là nói thật.

Chờ đến khi người đều tan, Lâu Phiền lại gọi Hà Vĩnh, "Đội trưởng Hà, tôi kiến nghị ngày mai, hỏi Dư nhị nương tại sao lại chết."

Hà Vĩnh sửng sốt một chút, có vẻ như không rõ vì sao lại muốn hỏi vấn đề này, hắn nghĩ nghĩ nói: "Như vậy, tôi để lại một lần cho cậu, tự cậu hỏi."

Lâu Phiền vội vàng đồng ý, như vậy không thể tốt hơn.

Tần Thán lại lần nữa nhìn cánh tay của Lâu Phiền, máu đã ngừng, hiệu quả của thuốc trị thương thực sự không tồi. Hắn hỏi Lâu Phiền: "Cậu chưa từng chơi trò chơi sao? Tôi sao lại cảm thấy cậu rất hiểu trò chơi?"

Lâu Phiền cười rộ lên, "Không ăn qua thịt heo còn không gặp qua heo chạy? Em trai nhà tôi là cao thủ trò chơi đấy, vừa thấy tôi liền kéo tôi cùng chơi game, còn muốn biểu diễn cho tôi xem. Muốn không hiểu cũng không được." Cậu cũng không nghĩ tới kinh nghiệm trò chơi từng được em trai 'dạy dỗ' có thể cho ra công dụng lớn như vậy, đặc biệt là chuyện có liên quan đến sinh tử. Nếu có thể trở về, nhất định phải khen ngợi nó thật tốt, cảm ơn nó không chê phiền truyền kinh nghiệmcho cậu.

Bởi vì Lâu Phiền bị thương, hai người cũng coi như là vì người ta làm tiên phong, Hà Vĩnh miễn hai người trực đêm. Bôn ba nửa đêm, còn bị tấn công, Lâu Phiền đã đói bụng đến kêu ọc ọc, nhu cầu cấp bách để đồ ăn tới an ủi cánh tay bị thương của mình, ngồi ở bên cạnh đống lửa chờ Tần Thán nướng khoai lang.

Nam sinh mắt kính cầm sách ngồi bên người Lâu Phiền, Lâu Phiền nhìn cậu ta một cái, cậu ta đẩy mắt kính, chủ động nói: "Xin chào, tôi là Trần Thư Dương, ba lần."

Lâu Phiền thân thiện gật đầu mỉm cười, "Xin chào, tôi là Lâu Phiền. Anh ta là Tần Thán." Lâu Phiền có chút ấn tượng với người này, lúc trước chính cậu ta nói hoa củ cải là 'Cánh hoa hoàng hôn'.

Trần Thư Dương không quá am hiểu cách cùng người giao lưu, cậu ta là mọt sách, khẩn trương liền sẽ không tự giác mà đẩy kính. "Các anh thật lợi hại."

"Cậu cũng rất lợi hại, biết được rất nhiều." Lâu Phiền nói.

Trần Thư Dương gục đầu xuống, thanh âm cô đơn, "Tôi rất chán, trước nay thể dục không đạt tiêu chuẩn. Hiện tại ngẫm lại, thật là trăm không một dùng là thư sinh, không bằng chạy bộ nhiều thêm chút."

Lâu Phiền bị cậu ta đến muốn cười, nhưng lại không cười ra được, an ủi nói: "Ai nói đọc sách vô dụng, luyện nhiều chút chạy sẽ nhanh, sách lại chính là thứ tích lũy theo ngày tháng, cậu nhìn liền biết là hoa củ cải, chúng ôi lại không biết."

Trần Thư Dương được cậu an ủi, ngẩng đầu lên, gật gật đầu, "Tôi cũng biết chuyện của trấn cổ La Dương, lúc ấy có một ít chuyên gia đều nói có thể là thôn này có một loại bệnh di truyền, cho nên mới chết liên tục như vậy."

Cậu ta còn biết được rất nhiều, Lâu Phiền nghĩ, người này có chút thú vị.

Nói xong cậu ta ngẩng đầu nhìn hai người Tần Thán, như là có chút ngượng ngùng, sau đó lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi: "Các anh có thể mang theo tôi không? Tôi bảo đảm sẽ tận lực không kéo chân sau."

Lâu Phiền không nói chuyện, nhìn về phía Tần Thán, Tần Thán nói: "Cậu là người mới, chờ khi thời gian vừa đến lên xe là được, sao lại muốn mạo hiểm đi theo, cùng quỷ nói chuyện, cậu cũng thấy vết thương của cậu ấy rồi đấy."

Trần Thư Dương nhìn thoáng qua của miệng vết thương đã băng vải Lâu Phiền, huyết sắc trên mặt bớt đi, khuôn mặt trắng bệch, cậu ta nhắm mắt, lúc mở mắt ra lại cực kỳ kiên định, "Tôi muốn sống trở về, ba mẹ tôi chắc chắn rất lo lắng, bọn họ còn đang đợi tôi. Nếu không thể thích ứng với thế giới này được, lúc sau còn có nhiều thế giới như vậy, chết sớm hay chết muộn cũng không khác nhau gì, tôi tưởng mau chóng trưởng thành, nếu các anh có thể, tôi vì sao lại không được."

Cậu ta nói đến có chút kích động, mặt đỏ hết lên.

Lâu Phiền cười cổ vũ nhìn cậu ta, "Cậu chắc chắn có thể." Cậu ta nhất định là con ngoan nghe lời, cha mẹ đều rất thương yêu loại này.

Tần Thán thật sâu liếc cậu ta một cái, "Được, chúng tôi mang cậu theo, nhưng không cam đoan an toàn của cậu."

Trần Thư Dương kích động gật đầu, liên tục bảo đảm.

Lâu Phiền nhìn quyển sách cậu ta gắt gao ôm trong tay, tò mò hỏi: "Sách của cậu là vũ khí của cậu? Dùng thế nào?"

Nói đến cái này, Trần Thư Dương giống như quả bóng cao su bị xẹp hơi, vẻ mặt uể oải, "Taôi không biết, bên trong trống không, đến cả hướng dẫn sử dụng cũng không có."

Lâu Phiền nhận lấy quyển sách Trần Thư Dương đưa qua mở ra, bên trong thật sự cái gì cũng không có, sạch sẽ, sạch còn hơn cả giấy trắng.

Đưa quyển sách cho Tần Thán, Tần Thán mở ra nhìn thoáng qua lại đóng lại, "Ngày mai hỏi đội trưởng Hà."

Trần Thư Dương bất đắc dĩ mà đem quyển sách cất đi, quyển sách này thật sự làm cậu ta sầu chết được, chẳng sợ cho một cây gậy cũng tốt mà!

***

Lúc chân trời dần sáng, ánh trăng biến mất không thấy.

Hôm nay không có nhiệm vụ, Hà Vĩnh đồng ý đi theo tìm ông lão, còn lại mọi người tự do hoạt động. Đội năm người cấp 6, còn có Tần Thán, Lâu Phiền cùng Trần Thư Dương, một hàng tám người cùng đi hái hoa củ cải, thẳng đến chỗ của ông lão.

Ông lão này có chút giống NPC trong trò chơi, đội cấp 6 cũng vẫn luôn kêu như vậy, Lâu Phiền dần hoài nghi có phải cậu thật ra chỉ là vào một thế giới trò chơi mà thôi, nhưng chết không thể sống lại, game một mạng không thể đùa.

Lâu Phiền nhéo hoa trong tay, đang thất thần, bỗng nhiên nghe Hà Vĩnh nói: "Lâu Phiền, cậu lên hỏi trước đi."

"Được." Lâu Phiền hoàn hồn, đi lên trước hỏi lão nhân: "Dư nhị nương vì sao lại chết?"

Cậu đem hoa đưa cho ông lão yêu cầu hái hoa, ông lão lấy hoa, cứ như nghĩ lại một chút, mở miệng nói: "Nàng a, cũng là một người đáng thương."

Dư nhị nương từ khi sinh ra đã rất đẹp, từ nhỏ đã có thanh mai trúc mã, sau khi thành niên, trúc mã ra ngoài làm công, hứa hẹn kiếm lời liền trở về cưới nàng. Không quá hai năm, trúc mã quả nhiên y theo lời hứa, trở về cầu hôn nàng, sau khi cưới thì có được một khoảng thời gian ngọt ngào.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, trong thôn khô hạn thu hoạch không tốt, chồng nàng chỉ có thể lại lần nữa ra ngoài, mà lúc này Dư nhị nương đã mang chữa, chỉ có thể ở lại trong thôn, chồng nàng đồng ý trước khi nàng sinh sẽ trở về.

Nàng tuy rằng sinh ra đẹp đẽ, nhưng lại không bị nhà chồng thích, chị dâu bởi vì ghen ghét mà cắt xén thức ăn, chồng nàng đi ra ngoài không ai giúp đỡ nàng, nàng dần dần gầy ốm, nhưng trong bụng có đứa con chống đỡ cho nàng, nàng một chút cũng không cảm thấy vất vả.

Nhưng mà thế gian ngươi không gây chuyện, chuyện liền không chọc ngươi.

Ngày nọ, Dư nhị nương trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, khi tỉnh lại trong phòng nàng có một tên đàn ông quần áo bất chỉnh, không đợi nàng làm rõ, một đám người vọt vào, người ta vừa thấy tình huống này, sôi nổi chửi ầm lên.

Cũng không biết là ai ra tay đầu tiên, ngay sau đó càng nhiều người bắt đầu xô đẩy nàng, nàng ngã trên mặt đất, máu chảy đầy nhà, nhưng không ai ra tay đỡ nàng, mọi người đều sôi nổi lui về phía sau, một bên về một bên còn mắng nàng.

Không có con, cơ thể Dư nhị nương cũng càng không ổn, nhưng nàng vẫn chèo chống, nàng phải đợi chồng trở về, nàng muốn nói cho hắn mọi chuyện, hắn nhất định sẽ tin tưởng nàng. Nhưng vận mệnh cứ như sắp đặp sự tàn khốc dành cho nàng, không bao lâu, truyền đến tin tức chồng nàng bỏ mình. Dư nhị nương cực kỳ bi thương, người nhà chồng lúc này còn mang người tìm tới cửa, nói nàng dâm- đãng vô sỉ, đồi phong bại tục, là cái Tang Môn tinh, hại chết con trai nhà bọn họ.

Như vậy vẫn còn chưa xong, thôn dân trong thôn cảm thấy nàng làm bẩn thôn, thế nên châm một mồi lửa.

NPC ông lão lắc lắc đầu, "Làm bậy a! Nàng sẽ không bỏ qua chúng ta." Sau đó chắp tay sau lưng vào phòng.

Bọn họ đều không nghĩ tới mọi chuyện là vậy, NPC còn đưa ra tin tức thêm vào, đến nỗi Dư nhị nương chết như thế nào, hai người Tần Thán ngày hôm qua nói được rất rõ ràng.

Đến tận đây, một tuyến chuyện xưa hoàn chỉnh xuất hiện, Dư nhị nương oan uổng bị sống sờ sờ thiêu chết, trở về báo thù thôn dân, không cần nghĩ cũng biết lệ khí sâu nặng thế nào. Tần Thán từng thấy Dư nhị nương, nhiệm vụ lại vẫn hiện thị là chưa hoàn thành, xem ra còn phải tới nghĩa địa mới được.

Tưởng tượng đến cảnh đó, đội cấp 1 trong lòng nặng nề, xem ra một hồi ác chiến này không thể tránh.

Editor có lời muốn nói: Trần Thư Dương và Nam mắt kính lúc trước gây chiến khác nhau nha mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play