Mãi cho đến đêm hôm khuya khoắt mới về đến nhà, sau khi về nhà Cố An liền nằm xuống ngủ một giấc.
Hôm sau, Cố An đã sớm ra cửa.
Mang theo Tô Mị Nhi cùng Vượng Tài, hai người một chó lên xe ngựa, Cố An không có đồ vật gì muốn mang, những năm này hắn tại thành Bình An tích góp được bạc đều dùng để xuất gia hết, cũng không có tài vật dư thừa.
Sáng nay, cổng thành Bình An đã chật kín người.
Các hương thân phụ lão mang theo đồ vật vẫy tay tạm biệt, xa xa, Cố An thấy được một thiếu niên lén lút thò đầu vào trong hẻm nhỏ.
Thiếu niên ăn mặc giản dị, nhưng rất sạch sẽ.
Cách đây không lâu, thiếu niên này còn là một tên ăn mày.
Cố An phất phất tay với thiếu niên, thấy thế, thiếu niên ngẩn ra, theo bản năng khoát bàn tay nhỏ bé của mình.
- Cố đại nhân, lần này rời đi, không biết khi nào mới có thể gặp lại a.
Lý A Tứ cười khanh khách:
- Đến kinh đô cần phải tỉnh táo một chút, không thể rêu rao như thành Bình An a.
- Lý lão yên tâm, cùng lắm thì ta tiếp tục trở về ăn uống, đến lúc đó nếu như ta sống không nổi nhớ tiếp tế một chút.
- Ha ha ha, thành Bình An vĩnh viễn là nhà ngươi, tuy nhiên tiểu tử ngươi cũng đừng trở về, ta không muốn nhìn thấy ngươi.
Hai người nhìn nhau cười.
- Ngụy An tiểu tử kia, tối hôm qua nghe nói ngươi muốn đi khóc nửa ngày, hôm nay bảo nó tới mà không thấy đâu.
Cố An không nói Ngụy An trốn ở phương xa nhìn lén.
- Tiểu tử đó có khỏe không?
- Tốt đến không thể tốt hơn nữa, săn bắn cũng biết một chút, từ sau khi ngươi bắt đầu chạy bộ buổi sáng tên kia cũng học theo, mỗi ngày còn đọc sách.
- Vậy câu được cá không?
Sắc mặt Lý A Tứ tối sầm:
- Không được tốt lắm, miễn cưỡng mạnh hơn một chút.
Oán hận đến từ lão không quân a.
Cố An thầm thì trong lòng, không nói ra miệng.
- Ta đi đây, các ngươi bảo trọng.
Tiễn biệt Cố An, vẫn nhìn xe ngựa của hắn đi xa, mọi người mới chậm rãi tản đi.
- Kinh đô không thích hợp với tiểu tử này a.
Lý A Tứ thở dài lắc đầu.
- Sư phụ, không được nói xấu Cố đại nhân.
Không biết từ lúc nào, Ngụy An đã chạy tới, đứng ở bên cạnh Lý A Tứ.
- Ôi, tiểu tử ngươi, rốt cuộc ta là sư phụ ngươi hay là Cố An mới là sư phụ ngươi?
Ngụy An gãi đầu, cảm thấy Lý A Tứ nói có đạo lý, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha:
- Dù sao đi nữa người cũng không được nói.
- Được được được, ta không nói, ngươi liền nhớ thương hắn đi, đến lúc đó nếu Cố An trở về ngươi liền tới cửa thành đón hắn.
- Cố đại nhân sẽ không trở về, cho dù ở kinh thành Cố đại nhân cũng có thể lên làm đại anh hùng.
- A, vậy ngươi phải tự mình đến kinh thành nhặt xác Cố An rồi.
- Sư phụ!
- Được được được, không nói Cố An.
* * *
Đường từ thành Bình An đến kinh thành không gần, lúc trước Doanh Tử có thể tới nhanh như vậy là bởi vì một đường chạy như bay tới.
Chuyến đi này của Cố An không vội, bọn họ ước chừng có thời gian một tháng, Cố An tính toán, dựa theo tốc độ hiện tại của mình, không nhanh không chậm ước chừng cần nửa tháng.
Ban ngày bọn họ ở trên xe tùy tiện ăn chút lương khô lót bụng, đến chạng vạng liền tìm một khách sạn nghỉ ngơi.
Cố An cũng không nhàn rỗi, thời gian vừa đến liền đi tìm Vị Ương các nàng tu hành.
Nửa tháng thời gian chợt lóe rồi biến mất, dọc theo đường đi không xảy ra sự cố.
Đại môn kinh thành trong mắt bọn họ càng lúc càng lớn, Cố An cầm dây cương trong tay, tăng tốc độ.
Vượng Tài ngồi ở một bên, đột nhiên mở mắt, nhỏ giọng mở miệng:
- Thượng Tiên đại nhân, kinh thành không đơn giản.
- Ta biết không đơn giản, nơi Hoàng đế ở chẳng lẽ có thể đơn giản sao?
- Ta nói cửa thành kia.
Vượng Tài vươn móng vuốt chỉ vào hai pho tượng sư tử đá trước cửa thành.
- Vật kia làm sao vậy?
- Bọn họ hình như còn sống.
Cố An nghe vậy, nghi hoặc nói:
- Thời gian đặt hai pho tượng đá kia không ngắn, ngươi xác định là còn sống?
Vượng Tài gật gật đầu:
- Khẳng định là còn sống, trong hai pho tượng đá khóa hồn phách, có thể đo yêu, trấn yêu.
- Vậy..
Vượng Tài lắc đầu:
- Không sao, không dò xét được ta, nhưng mà Thượng Tiên đại nhân ở kinh thành phải cẩn thận một chút, ta không dám ra tay, một khi ra tay tất nhiên sẽ bị phát hiện.
Cố An khẽ gật đầu:
- Có thể không ra tay thì không ra.
Vượng Tài lại nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Vật trắc yêu không nhiều lắm, nhưng đối với yêu vật đều rất đáng sợ, nhưng phía sau có một vị đại yêu, đây mới là sức mạnh trong lòng Vượng Tài.
Chỉ cần Tô Mị Nhi không hô ngừng thì sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Xe ngựa đi tới trước cửa thành đã bị ngăn lại, sau khi nói rõ ý đồ đến đây của mình, thị vệ vội vội vàng vàng vào thành thông báo.
Cố An đang chờ ở bên ngoài.
Không đến một khắc, Doanh Tử cưỡi một con tuấn mã màu trắng xuất hiện trước mặt Cố An.
- Ra mắt điện hạ.
Doanh Tử khoát tay, từ trên ngựa xuống:
- Không cần hành lễ, thật không cần, ta không chơi bộ kia.
Tô Mị Nhi cũng từ trên xe ngựa xuống, hơi hành lễ một chút rồi đứng ở bên cạnh Cố An, duy nhất không cần hành lễ chỉ có Vượng Tài.
Vượng Tài khinh thường liếc Doanh Tử một cái, tiếp tục ngủ, không ai sẽ đi quản một con chó.
- Vị này là..
- Nương tử của ta.
- A! Đệ muội a!
Doanh Tử tán thưởng hai tiếng:
- Thật đúng là tiên nữ hạ phàm, ôi không đúng, tiên tử kia cũng không xinh đẹp như vậy a, Cố tiên sinh thật đúng là có phúc khí.
Tô Mị Nhi khẽ cười nói:
- Điện hạ quá khen.
- Đều là người một nhà, về sau có cần cứ tới tìm ta, khối yêu bài này các ngươi mang theo.
Cố An tiếp nhận ngọc bài, bên trên khắc một chữ "Doanh".
Xung quanh còn có Bàn Long vờn quanh.
Ngọc bài vào tay, một trận cảm giác dịu dàng liền truyền vào trong tay Cố An.
Cúi đầu nhìn thoáng qua, hai mắt Bàn Long trên ngọc bài lặng lẽ mở ra, Cố An làm bộ như không phát hiện.
- Đa tạ điện hạ.
- Đã nói không cần đa lễ, đi, ta dẫn ngươi đi xem sân, ngươi nghỉ ngơi trước một ngày, ngày mai ta lại đến cùng ngươi trò chuyện.
Sân mới rất lớn, so với Cố An ở thành Bình An lớn hơn ít nhất gấp đôi.
- Vậy Cố tiên sinh nghỉ ngơi trước, ta sẽ không quấy rầy.
Sau khi Doanh Tử rời đi, Cố An ngồi trong sân, trong tay thưởng thức khối ngọc bội kia.
Ánh mắt Bàn Long lại khép lại, phảng phất như chưa bao giờ mở ra.
Doanh Tử đối với mình quá tốt, thân là Thái tử đối với thảo dân của mình có thể để ý như vậy, Cố An vẫn mang theo cảnh giác.
Hơn nữa khối ngọc bội trong tay..
Không biết có chức năng nghe trộm hay không.
Vượng Tài vui vẻ đi một vòng, đi tới bên cạnh Cố An, vừa định mở miệng, Cố An lại im lặng thu dọn, chỉ chỉ khối ngọc bài kia.
Vượng Tài khoát móng vuốt:
- Ngọc bội kia không có hiệu quả nghe lén, chỉ dùng để kiểm tra xem đại nhân có phải yêu vật hay không mà thôi, giống như hai pho tượng đá ở cửa kia.
- Chì là đại nhân, vì sao tiểu tử kia đối với ngươi tốt như vậy?
Cố An cười khổ một tiếng:
- Ta cũng không biết a, ở kinh thành ngươi ít đi ra ngoài, ta cảm giác nơi này không yên ổn.
Vừa dứt lời, cửa lớn trong viện đột nhiên bị gõ vang.
Cố An nhướng mày, nhìn về phía ngọc bội trong tay.
Thứ này, sẽ không thật sự có thể nghe lén chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT