Cố An biết thiếu nữ này.

Thiếu nữ tên là Tô Bách Hợp, cùng họ với Tô Mị Nhi, là vị đại tiểu thư Tô gia kia.

Tô gia kinh doanh chính là dược phường sản nghiệp, cho nên Cố An trước đó mới đề nghị tiểu khất cái đi dược phường đổi tiền.

Sản nghiệp Tô gia tuy rằng không nói lương tâm đi đầu, ít nhất không bằng địa phương khác lòng dạ hiểm độc, đói không chết vẫn là dư dả.

Tô Bách Hợp có chút khinh thường bĩu môi:

- Ăn mày thành Bình An này không ít, ngươi có thể giúp một cái, còn lại những cái kia làm sao bây giờ?

- Không đúng không đúng, hơn nữa, thảo dược trong rừng rậm này có thể có bao nhiêu, cho dù có năm cái, năm cái khất cái cùng đến, những Sài Hồ kia cũng không đủ bọn hắn hái đấy.

- Sài Hồ không đủ, vậy còn có các dược liệu khác.

- Các dược liệu khác cũng hái sạch về sau đâu?

Quyền lực và tiền bạc là vua.

- Nào có ngươi nghĩ nhiều như vậy?

Ta mặc kệ, dù sao ngươi mau cùng Mị Nhi tỷ tỷ chia tay, ly hôn, ngươi không xứng với nàng.

Trước mắt tiểu cô nương mới hơn mười tuổi, nếu như đối mặt chính là một nữ tử hơn hai mươi, Cố An còn có thể cảm thấy không nói đạo lý, nhưng tiểu cô nương sao, ngây thơ vô tà, nói năng lỗ mãng, hài tử không có ngây thơ chất phác có thể gọi cái gì tiểu hài tử?

Người phụ nữ đi theo Tô Bách Hợp bên cạnh hoàn toàn không dám nói chuyện, điên cuồng đánh mắt ra hiệu cho tiểu thư nhà mình, nhưng Tô Bách Hợp giống như không thấy.

- Tô tiểu thư vẫn là nhanh chóng trở về thì tốt hơn, trong rừng rậm dã thú chiếm đa số, hơn nữa chúng ta cô nam quả nữ, không tốt lắm đi, nếu là truyền đi cái gì lời đồn, đối với ngươi, hoặc là đối với ta, đều không dễ giải thích.

- Tốt, Cố An ngươi vậy mà còn thèm thân thể ta?

Cố An quét mắt nhìn Tô Bách Hợp.

Nàng là một cái giá áo trời sinh, bên hông váy dài màu hồng nhạt còn đeo vòng ngọc, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, chẳng qua còn giữ lại một vẻ non nớt.

Tô Bách Hợp và Tô Mị Nhi vẫn có chút không giống nhau, Tô Mị Nhi không cần son để trang trí cho mình, nhưng Tô Bách Hợp đã bỏ ra rất nhiều công sức để trang điểm và tạo kiểu tóc, trong lòng vẫn hướng tới hai chữ "đại nhân".

- Lông cũng chưa mọc đủ, một đứa nhóc con.

- Ngươi ngươi, ngươi dám nói ta như vậy, Vân di, bắt hắn lại, ta muốn tự mình giao cho Mị nhi tỷ tỷ.

Phụ nhân không động thủ, lẳng lặng đứng ở một bên, hai tay đặt trước bụng.

- Vân DI, dì đang làm gì vậy, mau bắt hắn lại, vừa rồi dì cũng nghe thấy, là Cố An nói năng lỗ mãng, thèm ăn thân thể con, còn vũ nhục con.

- Con đi trước, hai người chú ý an toàn.

Dì Vân hơi cúi người:

- Cố đại nhân mới đúng, chú ý an toàn, thành Bình An gần đây không quá an bình.

- Dì Vân sao dì còn nói chuyện với hắn!

Tô Bách Hợp vốn cũng có chút tức giận, nhìn thấy hành động này của dì Vân, tức giận giậm chân.

- Tô tiểu thư, Mị Nhi có bằng hữu như ngươi rất tốt, nếu như về sau gặp được công tử đến gần nàng nhớ giúp ta ngăn cản một chút.

- Công tử ở đâu ra, tiệc tối của chúng ta chỉ cho phép nữ tử tham gia, hơn nữa, ta vì sao phải giúp ngươi a?

- Ta, ngày mai ta gọi những tài tử kia, để cho Mị Nhi tỷ tỷ thấy rõ nam tử ưu tú hơn ngươi là dạng gì.

Cố An vẫn đi.

Tô Bách Hợp hái lá cây xuống, ngậm ở trong miệng:

- Dì Vân, dạ tiệc hôm nay, giúp ta mời người.

- Tiểu thư, thật sự muốn mời nam tử sao?

Tô Bách Hợp gật gật đầu:

- Nam tử mời một người.

Nói xong, Tô Bách Hợp đưa tay chỉ vào Cố An rời đi:

- Ta nhớ rõ tài nữ thành Bình An cũng không ít, để cho hắn mở rộng tầm mắt, ta muốn cho hắn mất mặt!

- Tiểu thư, đừng quên, Cố đại nhân từng là cử nhân.

Tô Bách Hợp: ".. Thành Bình An chúng ta không có cử nhân nào khác sao?

- Không, cử nhân không đủ, ta muốn Thám Hoa, Bảng Nhãn, Trạng Nguyên, giẫm Cố An dưới lòng bàn chân.

- Tiểu thư, nếu không phải Cố đại nhân năm đó phạm phải chút sai lầm cũng sẽ không đến Bình An thành, Bình An thành bây giờ cử nhân chỉ có hai vị, hơn nữa nếu như nô tỳ đoán không sai, một vị cử nhân khác cũng rất chán ghét Cố An.

- Một vị khác là ai?

- Huyện lệnh đại nhân, Ngụy Phong, nếu là tiểu thư muốn cử nhân chỉ có thể là gã, huống hồ nữ tử là không thể tham gia khoa cử khảo thí.

Tô Bách Hợp liếc mắt nhìn Vân di:

- Mời hắn? Ta còn không bằng đem Vượng Tài nhà Mị Nhi tỷ tỷ mời tới, hắn cũng xứng?

Vân di khẩn trương nhìn chung quanh, sợ lời vừa rồi của tiểu thư nhà mình bị ai nghe được.

Đây chính là muốn rớt đầu a.

- Dì vân, hiệu thuốc còn bao nhiêu dược liệu

- Tiểu thư, còn rất nhiều, có phải ngươi đang nghĩ đến tiểu Khất cái vừa rồi phải không?

Tô Bách Hợp gật gật đầu:

- Nhiều cũng thu, nếu là chứng kiến những tiểu tử nghèo này tới, cho nhiều một chút, không thể để cho Cố An nổi bật, bằng không chẳng phải là lộ ra lòng dạ ta so với hắn nhỏ hẹp?

Dì Vân im lặng một lúc lâu rồi mở miệng nói:

- Tiểu thư, ta có một câu không biết có nên nói hay không.

- Không nên nói, câm miệng đi.

Dì Vân:"... "

- Ý của ngươi là muốn nói Cố An là người tốt?

- Chuyện Cố đại nhân làm trong thành tất cả mọi người đều nhìn thấy, hai chữ người tốt, Cố đại nhân hoàn toàn xứng đáng, hắn là quan liêu thanh minh nhất.

- Hừ.

Tô Bách Hợp bĩu môi:

Quá mức thanh minh mới có thể làm cho tình cảnh của mình lưu lạc đến loại tình trạng này, một cử nhân thế nhưng đến thành Bình An chúng ta sinh hoạt.

Lần này dì Vân không biết nói cái gì, bà phát hiện tiểu thư nhà mình chỉ là muốn chửi bới Cố An, cùng Cố An làm chuyện gì không quan hệ.

* * *

- Chu đại nhân, chúng ta đến thành Bình An.

Chu Thanh trong xe ngựa kéo rèm, nhịn không được" Phi"một tiếng:

- Nơi chim không ỉa, tiểu tử Ngụy Phong kia sao lại phế vật như vậy, chút chuyện này cũng không xử lý được.

Xuống xe ngựa, Chu Thanh tháo thắt lưng xuống, ném trên mặt đất.

Hai gã vệ sĩ đóng ở cửa thành sau khi nhìn thấy thắt lưng, liền hành lễ:

- Hoan nghênh đại nhân.

- Ngụy Phong đâu?

- Ngụy đại nhân ở nha môn.

Chu Thanh bĩu môi, lại hỏi:

- Thành Bình An các ngươi có chỗ nào uống rượu không?

Hộ vệ bên trái giật mình.

Hỏi:

- Đại nhân là muốn ăn mặn, hay là ăn chay?

- Nói nhảm, ăn chay có cái gì ngon?

- Hồi bẩm đại nhân, phía đông thành có Nhất Bách Hoa lâu, nữ tử bên trong xinh đẹp như hoa, còn có tứ đại hoa khôi, đại nhân có thể đi tới đó.

Không trả lời, Chu Thanh lên xe:

- Bách Hoa lâu.

Mã phu vừa nghe, trong lòng thở dài, chỉ có thể lần nữa cưỡi ngựa.

Xe ngựa chạy vào cửa thành, phía sau còn có vài tên thị vệ đi bộ.

Người trong thành cũng là nghi hoặc, vì sao sẽ có người từ bên ngoài đến đây, nhao nhao dừng bước dừng lại trú mục.

- Đại nhân, chúng ta trực tiếp đi Bách Hoa lâu không tốt lắm, tổn hại hình tượng đại nhân.

- Vậy đi nha môn trước, nhìn xem sư đệ tiện nghi kia, đi Bách Hoa lâu muộn một chút cũng không sao.

Mã phu kéo dây cương:

- Vâng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play