"Khó khăn gì chứ, chuyện như cơm bữa của những người phụ nữ ở văn phòng thôi ".

Cô một tay chống cằm giọng điệu bất mãn nhìn ra ngoài tấm kính trong suốt.
"Cơ mà...cũng phải cảm ơn cậu, cảm Chu Kiệt".Vừa nói Hứa Ninh vừa cười đến tít mắt, Châu thiếu gia liền không vui rồi.

Châu Tinh đen mặt đưa tay ôm đầu cô áp vào ngực mình:"Được rồi, bạn trai em vẫn ngồi đây, sao lại cười với người khác như vậy? ".
Hứa Ninh:"N-này..."
Chu Kiệt:"Bớt tán tỉnh nhau đi những con người kia".
Buổi ăn trưa kết thúc Châu Tinh Duật đương nhiên là người chở Hứa Ninh về công ty.

Ngồi trên xe du giả bộ nhắm mắt thì vẫn không thoát được anh.

"Được rồi bạn học Hứa, chuyện tối qua cho em 5 phút giải thích ngắn gọn "
"Chuyện...chuyện gì cơ, anh biết đó, em làm gì biết nấu ăn...!món sườn đó bắt anh ăn...!em thật vô tâm...!xin lỗi "
Cô như đứa con nít bị bắt lỗi, tay dơ loạn xạ, cố tính đánh sang chuyện khác, nhưng hình như Châu Tinh Duật đang đần mất kiên nhẫn.
"Tiểu Ninh Ninh nếu em không nhớ vậy chúng ta về nhà, anh giúp em nhớ ra nhé? "
Hứa Ninh lại một lần nữa bất lực, chẳng buồn nói tiếp, tựa đầu vào cửa kính xe nhắm mắt.

Quả nhiên như lời anh nói, vừa mở mắt ra quả nhiên đã ở dưới tiểu khu.

"Được rồi lên nhà thôi ".

Châu Tinh Duật đi vòng qua xe mở cửa cho Hứa Ninh, cô thì lại giả vờ ngủ nằm yên trên xe.

Anh cũng chẳng quan tâm, thừa biết không thể chơi lạt mềm buộc chặt với anh rồi mà vẫn cố chấp.
Châu Tinh Duật để mở cửa xe, tay đút túi quần sải bước đi vào tiểu khu.

Ngồi trên xe cả ngày trời cô mới nhận ra, người phụ nữ trong bức ảnh là Điền Tư, hơn nữa thân hình người con trai rất giống với Châu Tinh Duật.Quả nhiên người gửi tấm ảnh này muốn làm cô hiểu lầm đặc biệt người gửi là Điền Tư.
Buồn nôn, thân là tiểu thư gia giáo lại làm được mấy trò dơ bẩn như vậy, thật đáng buồn nôn.

Hứa Ninh cuối cũng cũng chịu lên nhà.

Mở cửa đi vào phòng khách đã Châu Tinh Duật đang ngồi nơi sofa vắt chân lên bàn xoa đầu Thất Thất.
"Chịu lên rồi ".
Cô cười trừ cởi giày, không đáp lời anh trực tiếp bay vào phòng, dù sao thì tại cắt ghép quá tinh vi, ngốc như cô không nhìn ra được rồi hiểu lầm thì đâu có gì đáng trách nhỉ.

Vừa vào đến phòng điện thoại đã reo lên, Hứa Ninh mếu máo bắt máy:"Vâng thưa giám đốc "
"Cô tính trốn việc sao tổ trưởng Hứa? ".
"Không không không, sao có thể, là do tôi sau giờ ăn trưa, có lẽ đã bị ngộ độc thực phẩm, mong anh cho nghỉ buổi chiều hôm nay ".

Phía bên kia không đáp lại trực tiệp cúp máy, giây phút đó cô đã biết chắc tiền lương tháng này chỉ còn một nửa, nghĩ xong lại vò đầu bứt tóc"Tên Châu Tinh Duật đáng ghét".
"Mắng anh sao? ".
"Hả?".

Chẳng phải chỉ suy nghĩ trong đầu thôi sao? Không lẽ lại buộc miệng nói ra rồi.

"Hả cái gì, mắng người khác thì chỉ nên để trong đầu thôi biết chưa? "
Châu Tinh Duật đi lại cốc đầu cô một cái, không đau lắm." A-ai mắng chứ, em mệt rồi đừng làm phiền em ".

Cô nói rồi quay về phía tủ đồ cởi xuống bộ đồ công sở.
"Trước mặt anh mà cởi đồ tự nhiên như vậy, ý gì đây? ".

Anh lười biếng đi lại vòng tay ôm chặt lấy eo cô, tiện thể gục đầu xuống chiếc cổ trắng nõn hít một hơi.

"Tên biến thái ".
Hỏi:"Được rồi, hôm qua là hiểu lầm cái gì? ".
Đến cuối cùng vẫn không thể thoát "Buông em ra ".

Sau khi rời khỏi vòng tay anh cô liền lấy điện thoại, mở ra tấm ảnh."Phải không thế, cắt ghép lộ liễu như vậy mà em cũng không nhận ra ".
"Thì sao, một đứa ngu đần như em thì sao mà nhìn ra được chứ".

Hứa Ninh cáu kỉnh, giọng có chút lớn, mặc vào váy ngủ rồi đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của cô anh chỉ chậc một tiếng, giận rồi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play