Phát sóng trực tiếp màn hình tối đen, không ai biết diễn biến tiếp theo như thế nào, chỉ có thể lo lắng suông. Lạc Minh Uyên anh em song sinh dựa theo video lái xe chạy tới, hi vọng mọi chuyện vẫn kịp cứu vãn.

Cảnh Vân nhìn không tới diễn biến tiếp theo, nhìn một đám người xông vào kho hàng, cũng vung tay huy động lực lượng cảnh sát tiến vào. Còn chậm trễ nữa anh sợ sẽ xảy ra chuyện. Lạc Minh Huyền cũng trà trộn vào bên trong.

"Cảnh sát đây!"

"Tất cả đứng im!"

Kỷ Tú Hiên đánh Lạc Ninh Vũ cả người đều là máu, Lạc Minh Vũ kinh hách quá độ ngất xỉu tại chỗ. Bản thân cậu cũng bị gậy gộc của đám tay sai đánh cho râm ran khắp người. Thẩm Lăng không khá khẩm hơn là bao, còn trụ được không ngất xỉu là ý chí kiên cường rồi.

Cảnh sát tràn vào khống chế trường hợp, Lạc Minh Vũ bị vớt ra khỏi nanh vuốt của Kỷ Tú Hiên, nếu không xảy ra án mạng không cần thiết nữa mất.

Thẩm Lăng chống đỡ đi lại gần Kỷ Tú Hiên, trong lúc đánh nhau dây thừng trói hắn bị lỏng tuột ra. Hắn xoay người cậu lại gần, kiểm tra trên dưới, độ ấm, tim đập đều bình thường hắn mới yên lòng. Dọa chết hắn, tưởng cậu bị trúng đạn, nhưng khỏe re thế này chắc là không sao?

Kỷ Tú Hiên lo cho hắn hơn, viên đạn làm thủng một lỗ ở bả vai trái, đang rỉ máu, cả người không một chỗ lành lặn: "Đi bệnh viện đi." Cậu còn chống được 5 phút.

"Thẩm Lăng! mày đi chết đi!"

Pằng!

Kỷ Lợi không biết từ lúc nào đã nhặt lại cây súng, thề cá chết lưới rách cũng muốn kéo theo đệm lưng để con ông ta hưởng lợi. Chỉ cần Thẩm Lăng chết, trên danh nghĩa Thẩm Minh vẫn còn nhận gia sản Thẩm gia.

Thẩm Lăng ôm Kỷ Tú Hiên chặt cứng, không cho cậu động đậy, trúng đạn cũng không lo: "Đừng đỡ thay, tôi xót..."

Kỷ Tú Hiên chôn chân tại chỗ, bả vai nặng nề, Thẩm Lăng chống đỡ hết nổi ngất đi, tầm mắt cậu trở nên mơ hồ, khóe môi giật giật: "Thẩm Lăng? Thẩm Lăng? Cậu trả lời tôi đi...Thẩm Lăng?"

Đừng có mà nghẻo trước cậu! Ăn có hai phát đạn thôi mà, tỉnh lại coi!

Kỷ Tú Hiên nếu còn sức thế nào cũng bế Thẩm Lăng theo kiểu công chúa rồi vận tới bệnh viện khám gấp. Nhưng mà, đến cậu cũng bắt đầu đau nhức cả người rồi, mí mắt cũng không nâng lên được.

Cậu không muốn đâu, chưa có tỏ tình nữa mà...

Cảnh Vân chú ý tình trạng của hai đứa nhỏ bất thường, vội vàng giao việc áp giải Kỷ Lợi cho đồng nghiệp, cùng Lạc Minh Huyền chạy qua: "Tú Hiên! Thẩm Lăng!" Là anh ta vô dụng, chi viện chậm trễ.

Hệ thống thở dài: [...30 phút chắn cảm giác đau đớn đã qua. Kí chủ, bình an nha.]

Bịch!

Kỷ Tú Hiên tâm thần lẫn cơ thể đều chịu thương nặng, trước khi té xỉu vẫn che chở cho Thẩm Lăng.

"Tú Hiên! Thẩm Lăng!"

"Mau gọi xe cấp cứu!"

"Minh Uyên!? Em mau lại đây xem đi!"

_______

Kỷ Tú Hiên ngất xỉu, nhưng trong tiềm thức của cậu hoàn toàn thanh tỉnh. Giống như đang mơ nhưng cũng không giống mơ.

[Kí chủ!]

Kỷ Tú Hiên bất ngờ: "Hệ thống đấy à? Xấu vậy?" Con lươn? Giun?

[...] Nó liền biết miệng chó của kí chủ không phun được ngà voi mà. Vì để hợp hình lưỡng tính, có xấu mấy cũng phải bóp mũi nhận.

Nó vô thẳng chủ đề: [Cậu nhớ mình còn điểm đánh giá không? Có thể sử dụng để khôi phục sức khỏe.] Kỷ Tú Hiên bị thương nội tạng khá nặng, nó cũng là không đành lòng mới nhảy ra.

Kỷ Tú Hiên hỏi nhanh: "Vậy dùng cho Thẩm Lăng được không?" Hắn bị bắn từ sau lưng phát đó, gần trái tim rồi còn đâu. Cậu chưa muốn làm minh hôn đâu nha.

Hệ thống chần chờ: [Để tôi hỏi thăm xem.] Dùng sức mạnh giúp cho người thường, không biết có tác dụng xấu gì không, bị cốt truyện đại thần bài xích thì cứu cũng như không.

Kỷ Tú Hiên khẩn trương chờ đợi. Hệ thống luôn là kì tích của cậu.

Hệ thống khó xử: [...Cậu phải tự xin rồi, tôi đưa cậu tới chỗ của giám khảo.]

Kỷ Tú Hiên gật đầu: "Cảm ơn." Không dễ là phải rồi, cái này có khác gì làm người chết sống lại đâu.

Trước mắt nhoáng lên một cái, Kỷ Tú Hiên đã xuất hiện ở chỗ khác.

"Kỷ Tú Hiên?"

Kỷ Tú Hiên nhìn qua, hô hấp cứng lại: "Cậu là?" Dễ thương!

Bạch Tiểu Nhung là giám khảo đánh giá cho điểm trong nhiệm vụ nửa năm qua của Kỷ Tú Hiên: "Cậu muốn dùng điểm đánh giá để cứu bạn trai?"

Kỷ Tú Hiên nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy." Chờ hắn tỉnh cậu tỏ tình là thành bạn trai liền.

"Cho dù cái giá phải trả là, từ nay không được nhận sự trợ giúp từ hệ thống nữa?"

Kỷ Tú Hiên không nghĩ ngợi: "Đồng ý." Hệ thống những năm qua đã giúp cậu hết khả năng của nó rồi. Tương lai sau này, cậu sẽ tự mình vượt qua.

Bạch Tiểu Nhung chốt kèo: "Tôi sẽ bù thêm 1000 điểm cho cậu. Cứ xem như phần thưởng. Chờ cậu tỉnh lại, hai người các cậu có thể song túc song phi rồi."

"..." Giám khảo hoạt bát ghê.

Kỷ Tú Hiên: "...Vậy hệ thống sẽ biến mất sao?"

Bạch Tiểu Nhung: "Nhân vật chính đã rớt đài, thế giới sẽ tiến hành bổ khuyết, ngoại lai như hệ thống, sẽ bị bài trừ."

Kết cục như nguyên tác không xảy ra, Lạc Minh Vũ tương lai tăm tối, đám nam chính cũng bỏ được đưa cậu ta vào tù. Viên mãn chứ còn gì nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play