Hai chiếc xe hơi chạy đến đồn cảnh sát, đậu trước chỗ bọn họ ngồi cách đó không xa. Đối với một người không yêu xe như Kỷ Tú Hiên thì cũng không để ý bọn họ chạy xe đạp hay xích lô đâu. Trong mắt cậu Maybach hay Ferrari thì cũng y chang nhau.
Lạc Minh Huyền làm anh cả, trên cơ cả bọn nên xuống xe trước, xe bên kia Lạc Minh Uyên cũng xuống.
Hai người đang muốn vào thẳng đồn công an thì cách đó không xa, Lạc Minh Yến vẫy tay: "Anh cả, anh tư, em ở đây."
Xoay qua: "..." Nhìn nó ổn phết, có giống như bị bắt đi chịu thiệt thòi đâu?
Một bàn ghế đá ngồi bốn người, không tính Lạc Minh Yến một thân đồ trắng như bị bạch tạng thì mấy người còn lại ổn rất nhiều. Cái đầu màu xanh lá cây với cọng tóc dựng đó nhìn kiểu gì cũng thấy quen con mẹ nó mắt.
Lạc Minh Uyên mắt kính lệch qua một bên, bất ngờ thật, kinh hỉ thật, cũng đáng yêu thật.
Cảnh Vân gom lại rác, đứng lên, vỗ vai Kỷ Tú Hiên cười nói: "Anh em tới đón kìa, về cẩn thận chút. Em có số của anh đúng không? Thấy không ổn thì gọi điện liền cho anh biết." Lạc gia này theo anh điều tra ra được, bọn họ không mừng Kỷ Tú Hiên về nhà nhưng trên pháp luật vẫn phải bắt buộc phải nuôi cậu trưởng thành.
Nhìn kiểu gì cũng thấy không đáng tin cậy.
Kỷ Tú Hiên ngoan hiền gật gật đầu, bộ dáng nhìn mà làm người ngứa ngáy muốn vuốt lông cho cậu. Cảnh Vân khuỷu tay ngo ngoe rụt rịt, ngó tới ánh nhìn như lăng trì của Lạc đại thiếu và Lạc ngũ thiếu, rất tự nhiên mà thu tay lại, đi vào đồn cảnh sát làm nốt phần việc còn lại.
Em trai mình còn chưa cho mình vuốt đầu chó, anh ta là cái thá gì cũng muốn giành em với bọn họ? Ngứa đòn phải không!
Hai người đi lại gần, Lạc Minh Uyên trước một bước mở miệng, đánh giá: "Lạc Tú Hiên? Em là Lạc Tú Hiên đúng không?"
Kỷ Tú Hiên chép miệng: "Không, tôi là Thẩm Lăng."
Bị mạo danh Thẩm Lăng hàng thật giá thật: "?" Vậy hắn ta là gì? Lạc Tú Hiên sao?
"..."
Lạc Minh Huyền từ chối nhận thằng ngu này làm em: "Em bệnh thì tự khám đi, em mình mà cũng không nhận ra. Anh thấy em cận nặng lắm rồi."
Kỷ Tú Hiên chiêm câu: "Ừa, đeo kính cận chi cho đui mù, mai mốt sắm cái kính lúp, kính hiển vi đem theo coi cho rõ."
Lạc Minh Uyên: "..."
Lạc Minh Yến phì cười ra tiếng, hắn thích nhất là người anh song sinh này bị xấu mặt, mắc gì là song sinh, hắn là em mà anh lại là anh trai chứ, không công bằng.
Lạc Minh Tuyền đi vào đóng tiền bảo lãnh cứu thằng em chơi ngu, nhân tiện cầm lấy bảng báo án lúc trước của Kỷ Tú Hiên xem. Biết được chân tướng, anh rất muốn mắng Lạc Minh Yến chơi quá trớn.
Anh ta vẫy phong bì trong tay, tới gọi mọi người về: "Anh, em nộp tiền xong rồi. Chúng ta về được rồi. Ủa Tú Tú?" Sao ẻm lại tới đây? Đi chơi? À, chắc là đi ăn tối.
Thẩm Lăng mày nhảy nhảy: "..." Tú Tú? Biệt danh thánh thiện đáng yêu này là đại ca áo đen của hắn? Vi diệu.
Kỷ Tú Hiên thấy người càng ngày càng đông, nhanh hơn tốc độ ăn, sợ bị giật thịt trong miệng.
Lạc Minh Tuyền sáp lại gần, đặt mông ngồi xuống kế bên cậu: "Em tới đây ăn tối hả? Anh biết một nhà xiên nướng ngon lắm nè, tụi mình đi ăn khuya đi."
Bộ không ai cảm thấy ăn tối trước cửa cục cảnh sát rất chi là bất thường sao?
Kỷ Tú Hiên xê dịch mông lại gần Thẩm Lăng, cậu không thích tiếp xúc với mấy người Lạc gia.
Nhưng mà, cậu đang sắp có dấu hiệu bị đồ ăn quyến rũ thành công, Thẩm Lăng thình lình tới một câu: "Vậy đại ca còn về nhà tôi ngủ chung không?" Về nhà cũng được, hắn có nhà riêng một căn gần trường học, nếu Kỷ Tú Hiên còn muốn.
Đại ca? Ẻm lên làm trùm trường rồi? Về nhà ngủ chung? Phát triển có chút nhanh bọn họ không đồng ý!
Mấy anh trai động tác nhất trí nhìn chằm chằm Thẩm Lăng, như lâm đại địch, muốn triệt sản.
Thẩm Lăng cái cổ chợt lạnh, chịu đựng ánh mắt lăng trì của mấy anh Lạc, ngồi thẳng lưng: "..." Ủa là sao? Ai biết gì đâu?
Kỷ Tú Hiên lắc đầu: "Hôm khác đi." Chắc giờ ở Lạc gia cũng êm xuôi rồi, ai mà biết Diệp Thiên Trần kia mặt dày như vậy, về cáo trạng ba má nữa chứ. Cậu phải trùm bao bố cho cậu ta một trận tơi bời mới được.
Địa vị của Thẩm Lăng ở Thẩm gia không tốt, cậu nghe rất nhiều tin đồn về hắn ta, như con hoang chẳng hạn. Cậu về Thẩm gia chung với hắn, không khác nào tặng nhược điểm của Thẩm Lăng cho Thẩm gia anh em, từ nay cậu đừng mong sống yên với Thẩm gia.
Ài, mỗi nhà mỗi phiền não, Kỷ Tú Hiên không giúp được gì nhiều cũng sẽ không bỏ đá xuống giếng với Thẩm Lăng, đàn em này cậu chấm 10 rồi.
Không giống kiếp trước, cậu vừa có bạn bè vừa có người quan tâm, Thẩm Lăng cũng tốt, Cảnh Vân cũng vậy, làm cậu thấy an ủi phần nào.
Chỉ là, Lạc gia mấy anh em này giống như chạm mạch nào, không lo âu yếm Lạc Minh Vũ đi, chạy tới bên cạnh cậu chịu ngược làm gì không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT