Gọi đồ uống, gọi bánh xong, Kỷ Tú Hiên dẫn đầu ngồi xuống bàn 4 người. Thẩm Lăng ngồi xuống kế bên, An Điệp cũng chỉ có thể ngồi xuống đối diện.
Đây là lần đầu tiên hai thằng đàn ông như bọn họ vào chỗ nên thơ mơ mộng như thế này nên có chút câu nệ, co quắp.
Kỷ Tú Hiên ra vẻ bí hiểm nói: "Từ bây giờ đây sẽ là trụ sở chính của chúng ta."
An&Thẩm: "..."
An Điệp nghe không hiểu nhưng cố hỏi: "Còn phòng y tế?" Vậy là thằng nhỏ không tai họa phòng y tế nữa đúng không, anh có thể thoải mái nằm ngủ? Oh yeah!
Kỷ Tú Hiên lắc lắc ngón tay: "Chi nhánh, chúng ta hoạt động trong trường quá nguy hiểm, nên điệu thấp." Phòng y tế là chỗ ngủ trưa của cậu, sao có thể buông tha.
An Điệp: "..." Quá mệt rồi, quá đủ rồi.
An Điệp biết Kỷ Tú Hiên cả ngày điên điên khùng khùng có dấu hiệu lậm phim, ai ngờ lậm phim thật. Còn bày đặt gom thành viên làm tổ chức nữa chứ. Nghĩ tới đây, anh ta đánh mắt qua nhìn Thẩm Lăng, thằng nhỏ ổn thật sự, chắc quen luôn rồi.
An Điệp lười đến phản bác nữa, bản thân anh là loại hình sẽ ngồi tuyệt đối không đứng, lười chảy thây, có ăn là được, thành viên tổ chức thì thành viên tổ chức đi, ăn chực là được.
Thẩm Lăng lại hỏi: "Sao lại chọn trụ sở ở đây? Có gì đặc biệt không đại ca?" Tổ chức áo đen thì không nên chọn mấy tiệm cà phê ngầu đét tí sao?
Kỷ Tú Hiên từ dưới chân ôm lên bàn một cục bông: "Vì có nó." Mềm mềm, lông xù, ai không thích?
Thẩm Lăng đã thấy nên không có gì kinh ngạc, An Điệp thì há hốc mồm. Vì thỏ nên tới đây uống trà sữa ăn bánh kem? Kỷ Tú Hiên không phải trùm trường sao? Sở thích gì cute vậy?
Con thỏ béo màu trắng không một cọng lông khác màu, là loại thỏ tai cụp, dễ thương cũng nhát gan. Kỷ Tú Hiên một ngụm hút thỏ, hút tới nổi hai người không nỡ nhìn thẳng.
An Điệp vẫn còn sót lại chút lý trí, lông thỏ bay đầy trời rồi làm sao ăn? Không sợ mất vệ sinh? Tiêu chảy? Táo bón? Đau ruột thừa?
Thấy Kỷ Tú Hiên vừa ăn vừa vuốt thỏ không có dấu hiệu bị trúng độc, Thẩm Lăng cũng uống lên cacao. An Điệp mới an tâm, không để ý nhiều nữa. Có gì lát cho hai đứa nó uống thuốc tẩy giun là được.
Như nhìn ra An Điệp khó ở lúc nãy, nhân viên giải thích: "Quý khách đừng lo, số thỏ ở đây đều trải qua chọn lọc, cũng chải lông hằng ngày, đừng lo bị táo bón."
An Điệp một miệng bánh xém thì phun: "..."
Kỷ Tú Hiên đáy lòng hắc ám được đến chữa lành, quả nhiên lông xù xù sẽ làm người bình tĩnh! Mục đích cậu đến đây cũng là tìm đến cách an ổn xúc động, còn có hai người đi cùng, an tâm hơn rất nhiều.
Mỗi khi nhớ tới chuyện kiếp trước là cậu có chút không kiềm chế được tính tính hắc hóa, muốn làm chuyện động trời, đấm nhau giải tỏa. Bình tĩnh hơn, cậu phải suy nghĩ đón nhận hậu quả, tự mình hại mình.
Kỷ Tú Hiên tròn mắt, hỏi Thẩm Lăng: "Nhà cậu ở đâu? Có tiện cho tôi ở ké một hôm?"
Thẩm Lăng suy nghĩ, buồn rầu lắc đầu: "Tôi ở kí túc xá trường, không về nhà." Thẩm gia là chốn yêu ma quỷ quái ở, con người như hắn không thích hợp ở. Tiếc là không thể cho Kỷ Tú Hiên ngủ cùng được, vì kí túc xá hắn đầy người rồi. Hắn phải mau mau giải quyết chó mèo ở Thẩm gia thôi.
Kỷ Tú Hiên lại thay đổi mục tiêu, muốn dùng sự đáng yêu của cái mặt này để cảm hóa An Điệp: "Thầy ơi, thầy ngủ ở đâu? Tối nay hai ta ngủ chung đi ạ?"
An Điệp sặc nước miếng: "???"
Thẩm Lăng: "..." Ngủ là ngủ thế nào? Tiếng việt học không đàng hoàng giùm cái được hả.
Lạc gia, tối nay cậu không thể về.
____
Tan học, cổng trường Nhất Tây.
Một chiếc xe hơi điệu thấp được đỗ ở gần đó, trong xe có 2 người, đều có ngoại hình xuất chúng, thân cao chân dài, cho dù không debut, cũng chắc chắn nổi như cồn.
Lạc Minh Huyên ngồi ở ghế lái nhìn ra ngoài, thấp giọng nói: "Chúng ta đi đón hai em ấy, không biết chúng có vui không?" Rảnh rỗi không có gì làm nên muốn thể hiện 'anh em tình thâm'.
Lạc Minh Tuyền ngồi ở ghế phó lái cắn ống hút: "Minh Vũ thì chắc chắn rất vui, còn Tú Tú thì, khó mà nói." Anh sợ nói ra thằng em không tin, chứ Tú Tú thà đi bộ cũng không muốn ngồi xe thằng ba về.
Lạc Minh Huyên buồn bực: "Em ấy tạt trà sữa em, em đã bỏ qua rồi, còn chống đối cái gì nữa?"
Lạc Minh Tuyền cười khịa: "Chống đối cái gương."
Lạc Minh Huyên: "..." Không thể quên chuyện này đi được à? Ảnh học ai mà ăn nói kiểu sừng sỏ đó vậy trời.
Lạc Minh Vũ ra khỏi cổng trường thì thấy chiếc xe quen thuộc, ánh mắt cậu ta liền thay đổi. Cậu ta có thể lợi dụng chuyện Kỷ Tú Hiên đánh người làm mất mặt Lạc gia, chỉnh chết Kỷ Tú Hiên.
Cậu ta chạy chậm lại gần mở cửa xe, có chút buồn buồn xen lẫn vui vẻ ngồi vào ghế sau: "Anh hai, anh ba." Biểu cảm đắn đo tới đúng chỗ, úp úp mở mở.
Lạc Minh Huyên phát hiện không đúng, quan tâm: "Làm sao vậy? Ai bắt nạt em?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT