Bây giờ Kỷ Tú Hiên đang trong trạng thái "phản nghịch + nổi loạn" thêm buff khí tràng của hệ thống nữa nên không chút nào bị bọn họ ảnh hưởng phát huy: "Lại là trò này, người lớn mấy người thật không thú vị. Thằng bám váy mẹ, vui không?"
Một người bán thảm đổi lấy đồng tình của hiệu trưởng làm cho ông ta không thể không đứng về phía Lưu gia, một người thì cường thế, ép buộc cậu phải đưa ra lựa chọn khó khăn.
Kiểu xiếc này, Lạc Minh Vũ đã chơi nát.
Ba Lưu Sơn nóng nảy: "Mày đánh con tao, tao không ra mặt ai ra?"
Mẹ Lưu Sơn nắm lấy cánh tay của hiệu trưởng, một bộ con bả bị chịu ủy khuất dữ lắm, lấy khăn tay lau nước mắt: "Thầy nhìn đi, nó còn dám ngang ngược mắng chửi người kìa! Thầy phải giáo dục lại nó đi!"
Thầy hiệu trưởng nào không nhìn ra bọn họ muốn đổi đen thay trắng, nhưng ông cũng hết cách nha, người nhà của Lạc Tú Hiên bây giờ còn chưa liên lạc được kia kìa. Người nhà Kỷ Tú Hiên chưa tới, ông ta không thể nghiêng về một bên được.
Nói tốt con trai thất lạc nhiều năm nên cần được quan tâm đâu? Tới một cuộc điện thoại còn không gọi được!
Hiệu trưởng đành phải: "Lạc đồng học, em mau thông báo phụ huynh đi!" Có Lạc gia can thiệp, chắc sẽ êm xuôi hơn.
Kỷ Tú Hiên bình tĩnh lấy điện thoại ra ấn xuống nút gọi.
Lưu gia đang ồn ào cũng khựng lại một chút, bọn họ có nghe nói phụ huynh của thằng đầu xanh này là Lạc gia. Hiệu trưởng cũng trông mông chờ đợi.
Bên kia vừa vang lên tiếng, Kỷ Tú Hiên liền không hảo ý cười cười: "Đồng chí cảnh sát phải không ạ? Ở đây có bạn học bạo lực học đường với em, em muốn báo án!"
Chuyện gì khó, đã có cảnh sát lo!
Bạo lực học đường? Báo án?
Lưu gia & Hiệu trưởng lùng bùng lỗ tai: "???" Đang êm đẹp, báo cảnh sát làm gì??
Lưu Sơn bị bức nóng nảy, hai bước vọt lên muốn đoạt lấy cái điện thoại trong tay Kỷ Tú Hiên. Đánh còn đánh không lại, muốn giựt đồ ai?
Kỷ Tú Hiên nhanh nhẹn cho Lưu Sơn một chân, lưu loát nói: "Cháu ở Nhất Tây, các chú nhanh lên nha, gấp lắm rồi." Cậu tắt máy, quơ quơ cái điện thoại đã sập nguồn, cười ác ý.
Hiệu trưởng phen này chắc hói luôn quá, ông ta đau đầu cực kỳ, không vui nhìn Kỷ Tú Hiên: "Sao em không liên hệ gia đình?" Một hai phải báo cảnh sát làm gì? Thằng nhóc này rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy trời?
Kỷ Tú Hiên đúng lý hợp tình: "Không có số." Là thật đó, hôm qua về Lạc gia vội vội vàng vàng đại chiến ba trăm hiệp với bọn họ, tới lúc đi ngủ cũng không có xin số điện thoại, ai biết lúc này sẽ cần đâu. Có số cậu cũng không thèm liên hệ bọn họ đâu.
Kiếp trước đến họp phụ huynh còn không ai thèm đi giúp cậu, năm nào họp phụ huynh, ghế ngồi củ cậu luôn là chỗ trống. Còn phía Lạc Minh Vũ, cả nhà đều đi họp cho cậu ta còn tranh nhau ngồi vào bộ bàn ghế của cậu ta.
Kỷ Tú Hiên lúc đó, vừa buồn khổ vừa tuyệt vọng, ánh sáng hi vọng trong mắt ngày một diệt, cuối cùng chết lặng. Kỷ Tú Hiên, mày đang mong chờ cái gì vậy? Tình thân sao? Sự bao dung hay là một chút ấm áp?
Hệ thống đột ngột cắt ngang: [Tốt nhất là cậu đừng suy nghĩ đi xuống nữa, tâm lý tuyến của cậu sẽ không chịu nổi mất.]
Kỷ Tú Hiên xoa giữa mày: [Biết rồi.]
Cậu có thể trụ vững đến ngày hôm nay, ít nhiều có kịch bản của hệ thống, đại nhập linh hồn mình vào kịch bản diễn, che đi nội tâm trống rỗng, vô hồn của cậu.
Thẩm Lăng hơi lấy làm ngạc nhiên, nhỏ thanh hỏi: "Cậu sẽ không sao chứ, lão đại?"
Kỷ Tú Hiên rốt cuộc tỉnh táo hoàn toàn, cậu nhoẻn miệng cười, xua tay ý bảo không có gì.
Thẩm Lăng làm đầu sỏ gây nên cuộc chiến mím môi cười thầm. Được lắm, trường học không giúp được thì nhờ cảnh sát, bước đi này của Kỷ Tú Hiên, không ai lường trước được.
Cảnh sát báo cũng đã báo rồi, hiệu trưởng nào còn cách nào khác, gấp rút gọi hơn chục cú điện thoại cho Lạc gia.
Bắt máy giùm tui cái đi!
__
Lạc gia.
Mẹ Lạc từ sáng sớm đã ra cửa đi chơi, đi mua sắm cùng mấy bà bạn. Tầm buổi trưa, bà mới về nhà.
Bà xách túi vào phòng khách ngồi xuống, nghi hoặc: "Vương quản gia đâu?"
Người hầu trả lời: "Vương quản gia đi đưa cơm cho đại thiếu gia rồi ạ."
Mẹ Lạc ngồi xuống sô pha, từ trong túi lấy ra điện thoại di động. Ủa? Đây là điện thoại của chồng bà mà? Bọn họ lấy nhầm của nhau rồi?
Mẹ Lạc cũng không để bụng nhưng mà mở màn hình ra thì hết hồn, nguyên một loạt cuộc gọi nhỡ chiếm đầy cả màn hình, giống bị spam. Nếu không phải tên người gọi là Hiệu Trưởng Nhất Tây, chắc bà còn tưởng là điện thoại khủng bố.
Vừa hay Hiệu Trưởng lại gọi tới nữa, mẹ Lạc nhíu mày bắt máy: "Hiệu trưởng? Không biết có chuyện gì vậy?" Là hiệu trưởng thì cũng không được gọi điện thoại quấy rầy gia đình bà như vậy.
Hiệu trưởng đầu này còn tưởng công dã tràng, vui mừng cực kỳ: "Lạc phu nhân?"
Tốt quá rồi, phụ huynh của em Lạc cuối cùng cũng bắt máy rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT