Bọn họ không chỉ tài năng xuất chúng, vẻ ngoài cũng xuất sắc chết đi được. Dáng người cao lớn, gương mặt điển trai hớp hồn cả nam lẫn nữ.

Còn có còn có, các tầng lớp phụ nữ và nữ sinh ở Tây Thành còn rảnh rỗi sinh nông nỗi sáng tạo một cái bảng dành cho nam nhân ở Tây Thành, gọi là "Bảng Quý Ông Điển Trai Tây Thành", khỏi phải nói cả 5 anh đều được lên bảng xếp hạng. Thứ tự thì...từ từ sẽ biết ha.

Thấy Lạc Duẫn và Lạc Minh Huyền chuẩn bị đi húp canh, Lạc Minh Vũ tỏ vẻ rối rắm, cắn môi, lắp bắp nói: "Ba, anh cả, con muốn hỏi một chuyện. Ngày mai, Anh ấy sẽ được đón về đây sao ạ?"

"Anh ấy" này khỏi cần nghĩ có não liền biết là chỉ ai, còn ai ngoài thiếu gia thật của chúng ta thì còn ai nữa chứ.

Lạc Duẫn vỗ vai Lạc Minh Vũ: "Ừm, nếu con không thích thì kéo vài tháng nữa cũng được. Tụi ta không muốn con cảm thấy khó xử đâu."

Tuy là con ruột nhưng Lạc Duẫn vẫn chưa gặp qua bản nhân, không biết Kỷ Tú Hiên có tính tình thế nào, mập ốm ra sao. Ông ta cũng sót con ruột lắm nhưng đã nuôi nấng Lạc Minh Vũ nhiều năm như vậy, nói đổi con cho người khác thì cũng khó mà tiếp thu được.

Lạc Minh Vũ mếu máo rưng rưng, kéo áo Lạc Minh Huyền, tỏ vẻ hiểu chuyện: "Anh cả, em không muốn xa mọi người đâu. Ngày mai đón anh ấy về cũng được, con không để ý đâu ạ."

Ai mà bỏ được cuộc sống giàu sang sau khi đã sống trong nhung lụa 17 năm rồi chứ, Lạc Minh Vũ chắc chắn không!

Lạc Minh Huyền tự cho là biết cậu ta sợ bị bỏ rơi nên ôn hòa an ủi: "Em nói ngốc gì đó, tuy em không phải con ruột của ba nhưng Lạc gia luôn mở rộng cửa với em. Không ai bỏ rơi em đâu."

Lạc Minh Vũ lấy tay xoa khóe mắt cười cười: "Vâng."

Có viên thuốc trợ tim mà Lạc Minh Huyền vừa bơm cho, Lạc Minh Vũ cảm thấy an tâm và thư thái hơn nhiều. Thiếu gia thật sẽ về thì thế nào, tình cảm gia đình hơn 17 năm cũng không thể nào bị một người ngoài như thằng thiếu gia thật đó cắt đứt được!

Cậu ta, Lạc Minh Vũ sẽ không để cái gì xuất hiện ngoài tầm kiểm soát của bản thân đâu! cậu ta còn có thể biến giả thành thật đấy. Chỉ là một thằng thiếu gia thật nhưng sống nghèo hèn quen rồi, chắc gì đấu lại cậu ta?

Lạc Minh Vũ nhẹ nhàng dìu Lạc Duẫn ngồi xuống: "Ba, anh cả, ngồi đây đi, để em vào múc canh cho ạ. Hai người đã vất vả rồi."

Lạc Duẫn luôn miệng nói con trai út tốt tốt giỏi giỏi, Lạc Minh Huyền cười nhẹ cũng ngồi lại sô pha. Hắn không biết em trai ruột của hắn là người thế nào nhưng nếu nhân phẩm không ra gì, cũng đừng trách hắn tàn nhẫn không nói chuyện tình thân.

__

Thằng thiếu gia thật đang ở đây, liên tục bị hắt hơi khiến cho cậu táo bạo muốn hét lớn chửi thề. Chết thì cho chết mẹ luôn đi giùm cái, bắt cậu trọng sinh làm cái mẹ gì? Thiếu pháo hôi phản diện hay gì?

Thiếu gia thật nãy giờ bị nhảy mũi, Kỷ Tú Hiên, đang nằm ển ương trên giường đất nhà bà nội của mình. Bà nội này là bà nội của thiếu gia giả chứ không phải của cậu. Nhưng cậu biết nội rất yêu thương và trân quý mình nên luôn cố gắng khiến bà có cuộc sống tốt hơn.

Lạc Minh Vũ không thèm nhận người bà này thì Kỷ Tú Hiên cậu muốn!

Trước khi trọng sinh cũng như vậy, Kỷ Tú Hiên phải đi làm rất nhiều nghề khác nhau, không biết làm thì học xong rồi làm, ai tuyển dụng gì thì làm đó, với mong mỏi có thể cho bà cuộc sống tốt hơn.

Tiếc nuối lớn nhất cuộc đời của Kỷ Tú Hiên chính là không thể gặp bà lần cuối vì lúc cậu ra đi, bà phải làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là cậu lên đường.

Bây giờ, Lạc gia đã tìm tới cửa muốn đón cậu về "yêu thương" lần nữa. Cậu không thể không đi, Lạc gia quyền uy, chống đối lại bọn họ không có lợi cho cậu. Trong người cậu còn chảy dòng máu của Lạc gia đây này, dựa theo hiệu lực pháp lý của pháp luật, Lạc gia phải nuôi cậu đến năm 18 mới được.

Nhưng, Kỷ Tú Hiên đã thề, nếu có thể quay ngược thời gian làm lại cuộc đời, cậu sẽ không trở về Lạc gia, không bao giờ!

Về Lạc gia, chính là mở ra hành trình đi tìm đường chết của cậu, Lạc gia chính là một cái hang sói, không, là hang rắn độc mới đúng.

Hệ thống nghe được tiếng lòng cậu, thình lình lên tiếng: [Cốt truyện đã mở, còn 14 tiếng 56 giây nữa kí chủ sẽ được đón về Lạc gia. Hệ thống sẽ luôn đồng hành cùng kí chủ.]

Kỷ Tú Hiên bực bội vò tóc. Đúng thật là cậu đã trọng sinh nhưng mà vẫn không thể thoát khỏi cảnh về Lạc gia, hay là bỏ trốn đi?

Hệ thống cũng buồn bực: [Cảnh cáo! Không được có ý nghĩa chạy trốn. Sẵn sàng lên chiến trường đi!]

Hệ thống lại thảy một viên bom: [Hết thảy đều đã theo số phận an bài. Dùng cậu có nhảy xuống biển hay leo lên đỉnh Everest thì Lạc gia cũng có thể tìm được cậu, đem cậu về nhà.]

Kỷ Tú Hiên hoang mang: "???"

Hệ thống vỗ ngực: [Cốt truyện tuyến lớn hệ thống không can thiệp được, nhưng có thể giúp cậu nha! Mau sốc lại tinh thần cho bố!]

Hệ thống bữa nay làm sao vậy? Ăn thuốc nổ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play