Khách sạn nhà họ Lạc.

Bài trí cho tiệc cưới ở sảnh, bàn ghế và bánh cưới đều là mấy anh trai họ Lạc dành làm chung với Ninh Thanh.

Khách khứa đa số là đối tác làm ăn của Thẩm Lăng, bạn học, đồng nghiệp của cả Kỷ Tú Hiên và hắn.

Hiện trường hôn lễ được bố trí hoành tráng vô cùng, người phục vụ đẩy bánh kem 4 tầng có hình chibi của hai người, tháp ly là rượu nho, món ăn cũng được dọn lên sẵn sàng, cầm đũa lên là ăn được ngay.

Thẩm Lăng đứng trên bục cao giữa sân, lăm lăm nhìn Dụ Kiều Nga đang giả trang mục sư: “Anh làm người chứng hôn của tụi em á?”

Dụ Kiều Nga dẫn chương trình, cầm mic, gật đầu: “Nghiệp vụ của anh, chú mày an tâm đi.” Dung Chanh và Bá Cửu Lục là nhân chứng sống!

“…” Là anh, em mới không an tâm đó.

Dụ Kiều Nga búng tay ra hiệu: “Hey, music!”

“…” Ổn không vậy?

An Điệp chạy lại thông báo: “Tú Hiên đang đứng chờ ở ngoài cửa rồi. Có thể bắt đầu rồi.”

Thẩm Lăng căng thẳng hẳn: “D-Dạ.”

Đã đến giờ, cửa chính bật mở, Kỷ Tú Hiên cầm hoa cưới, khoác tay ông Ninh bước vào lễ đường. Khách khứa vỗ tay nồng nhiệt, chúc mừng cho đôi tân nhân.

Trong đó có người nhà họ Lạc, bọn họ không được cậu mời nhưng Thẩm Lăng lại mời. Mất mát, đau thương, ngậm ngùi chúc phúc, bọn họ không thể phản đối, cũng không có tư cách phản đối. Chính họ đã bỏ lỡ cơ hội đó rồi.

Đáng lý ra, người dẫn Kỷ Tú Hiên vào phải là ba Lạc, nhưng cậu không làm vậy. Cậu đã có gia đình mới rồi, những người khác không còn quan trọng nữa.

Có lẽ sẽ có người cảm thấy cậu máu lạnh, nhưng không hẳn mỗi tháng cậu đều gửi một nửa tiền lương cho ba Lạc, Thẩm Lăng cũng gửi. Nếu không ai nuôi thì cậu và Thẩm Lăng sẽ nuôi.

Kỷ Tú Hiên hôm nay thật đẹp, Thẩm Lăng cũng rất ngầu. Hai người rất xứng đôi.

Hắn đưa tay tiếp nhận cậu từ tay ông Ninh, trịnh trọng nắm trong tay, chân thành cúi người với người thân của cậu.

Dụ Kiều Nga mỉm cười đứng trước mặt đôi trẻ, hỏi cậu: “Kỷ Tú Hiên, em có bằng lòng làm chồng Thẩm Lăng không? Cho dù ốm đau, bệnh hoạn?”

Kỷ Tú Hiên hơi run: “Em bằng lòng.”

Dụ Kiều Nga lại quay qua Thẩm Lăng: “Thẩm Lăng, em có bằng lòng làm chồng Kỷ Tú Hiên không? Cho dù có tận thế, thuyền Titanic chìm?”

“??” Giờ mới để ý, lời thoại của mục sư đâu có giống vầy.

Thẩm Lăng đâu có để ý nhiều như vậy, đầu óc hắn chỉ quay vòng vòng quanh Kỷ Tú Hiên: “Bằng lòng.”

Kỷ Tú Hiên và Thẩm Lăng đắm đuối nhìn nhau.

Dụ Kiều Nga vỗ tay: “Anh tuyên bố, hai đứa chính thức trở thành chồng chồng. Tiếp theo, trao nhẫn cưới cho nhau đi rồi hôn ha.”

“…” MC này ai mướn vậy? Không chuyên nghiệp gì hết.

Thẩm Lăng cầm lấy một chiếc nhẫn màu bạc trên khay, trúc trắc đeo vào ngón áp út cho Kỷ Tú Hiên, còn làm rơi một lần, thổi thổi rồi cầm lên đeo: “…” Mất mặt.

Kỷ Tú Hiên cũng không khác hắn là mấy, giống bị Parkinson, đôi tay cầm nhẫn cứ run run, mất mấy phút mới đeo vào được: “…” Mất mặt mất cả đôi.

Dụ Kiều Nga cười ha ha, tiếng cười từ mic truyền ra khắp sảnh: “Há há há, hai đứa có thể, hô, hô hấp nhân tạo rồi.”

“…” Người ta đang cảm động.

Lam Dực đỡ trán, ra hiệu cho phục vụ “mời” Dụ Kiều Nga xuống bàn ngồi.

Không có người phá đám, Thẩm Lăng ôm Kỷ Tú Hiên, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Kỷ Tú Hiên nguyên ngày hôm nay cười tới nổi cơ hàm cũng cứng đờ, nhưng vẫn còn muốn cười. Cậu muốn cười bù cho cả kiếp trước nữa. Lúc này cậu hạnh phúc lắm, cậu chỉ cần tình cảm của Thẩm Lăng thôi.

Thẩm Lăng dứt nụ hôn, cầm đôi tay Kỷ Tú Hiên, ánh mắt chân thành: “Hiên, anh yêu em. Cho anh cơ hội để khám phá sâu thêm về em nha?”

Kỷ Tú Hiên nhướn mày: “Khám phá sâu hơn? Ý anh là?”

Thẩm Lăng nghĩ tới gì đó, mặt nóng lên, bối rối: “Ý, ý, ý anh là, không phải như em nghĩ đâu, về mặt kia thì anh cũng muốn làm, nói chung là muốn vậy đó.”

Kỷ Tú Hiên cười tới đau sốc hông: “Em có nói là không được đâu. Anh muốn khám phá kiểu nào cũng được, em chiều anh.”

Thẩm Lăng ôm ngực: “…” Dính thính.

An Điệp vừa tiến tới đã nghe được hai đứa này chim chuột: “Đi kính rượu khách khứa kìa, mời cho đã đời rồi tính không xã giao gì hả?” Tiền cưới của đám khách cũng bộn à.

“…Tụi cháu biết rồi.”

Kỷ Tú Hiên đưa quay một ly cho hắn, cậu cũng lấy một ly: “Đi thôi, đừng để mọi người chờ.”

Thẩm Lăng ngoan ngoãn nối đuôi theo.

An Điệp: “…” Sống lâu thấy nhiều nhưng chưa thấy qua thằng cháu càng ngày càng giống chó.

Lạc Minh Huyên từ đâu xuất hiện, khoác vai anh: “Cháu anh cũng kết hôn rồi. Còn anh thì sao đây? Định không cho tôi danh phận hả, Bướm?”

An Điệp méo mỏ: “…Ăn nói xà lơ.” Không đứng đắn, anh còn lâu mới muốn.



“Anh Kiều Nga, ông chủ Lam, tụi em mời hai người một ly.” Kỷ Tú Hiên kính rượu tới bàn này.

Lam Dực uống hết nguyên ly: “Chúc mừng.”

Dụ Kiều Nga ngóc đầu lên khỏi món gỏi, túm đại một ly lên uống: “Chúc mừng nha, chờ chút để anh lấy quà mừng cho.” Thò tay vào túi.

Thẩm Lăng cản: “Ông chủ Lam cho rồi ạ.” Mấy chục cây vàng, hắn còn sợ ăn cướp vào nhà cạy khóa đây.

Dụ Kiều Nga móc ra cuốn sách đưa qua: “Bonus thêm cho hai đứa.”

Thẩm Lăng cầm lấy, suýt thì phun, vội ôm vào ngực: “Cảm ơn anh, em sẽ xài tốt.”

Kỷ Tú Hiên dò hỏi ánh mắt bắn qua, hắn chớp đôi mắt, ranh mãnh nói: “Lát nữa em sẽ biết.”

Hắn mong đêm nay tới nhanh lên, mấy tư thế này hắn muốn thử lắm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play