Bảo vệ luận án và lễ tốt nghiệp của Đại học Duẫn Hòa diễn ra vào đầu tháng sáu, Hình Ý Bắc có một tuần nghỉ phép để hoàn thành hết lộ trình Đại học cuối cùng của mình.

Tất cả những sinh viên đi thực tập bên ngoài đều trở về trường, đây cũng là thời điểm mà mấy quán ăn cửa tiệm, mấy quán rượu bar pub xung quanh trường học làm ăn khấm khá nhất trong năm.

Tiệc tùng linh đình, ồn ào huyên náo, xiên nướng và bia hơi cứ tiễn hết đoàn người này đến đoàn người khác, năm qua năm mà tuần hoàn.

Hình Ý Bắc vẫn ngồi im ở đó, lần nào cũng sát giờ khai tiệc anh mới đến trường, ăn xong bữa cơm rồi lại bắt xe trở về ngay.

Hôm nay khoa Phát thanh tổ chức liên hoan, có cả thầy cố vấn và giảng viên chuyên ngành, nhưng Hình Ý Bắc vẫn còn đang ngồi trên sofa đọc sách.

Khương Tư Tư thu hết quần áo đã phơi khô ngoài ban công xuống rồi mang vào sofa gấp.

Hình Ý Bắc vươn vai duỗi eo, gấp đồ cùng cô.

Khương Tư Tư: “Khi nào thì anh xuất phát?”

“Không vội.” Hình Ý Bắc nói, “Năm giờ đi cũng vẫn kịp.”

“Ừm.” Khương Tư Tư thấy anh gấp quần áo mà lộn xộn thành một đống, chẳng ra đâu vào với đâu thì vội đuổi anh sang một bên, “Anh đừng phá em nữa.”

Lúc này, chuông cửa bỗng vang lên, Hình Ý Bắc ra mở cửa, nói chuyện với người đứng bên ngoài mấy câu rồi lại đóng cửa đi vào.

“Ai vậy?” Khương Tư Tư hỏi.

“Bên bất động sản, đi điều tra chủ sở hữu.” Hình Ý Bắc nói, “Anh bảo họ liên lạc với bên chủ nhà rồi.”

Nhắc đến chủ nhà, Khương Tư Tư mới nhớ ra chuyện tiền thuê.

Cô vừa xếp quần áo thành từng chồng vừa nói: “Tiền thuê nhà một tháng bao nhiêu vậy?”

Hình Ý Bắc đứng dậy ra ban công tưới hoa: “Em hỏi chuyện này làm gì?”

Khương Tư Tư: “Thì em hỏi thôi.”

“Bốn nghìn.” Hình Ý Bắc đặt bình nước xuống, về lại phòng khách, “Sang năm anh định đổi sang chỗ khác, ở đây đi lại không được thuận tiện cho lắm, đi đến siêu thị cũng phải mất mười mấy phút.”

“Em thấy khá tốt.” Khương Tư Tư nói, “Không cần đổi.”

“Ừm.” Hình Ý Bắc ngồi xuống cạnh Khương Tư Tư, “Vậy thì không đổi.”

Khương Tư Tư gấp xong quần áo, ôm chồng đồ đi về phía phòng ngủ, thuận tiện nói: “Anh kéo rèm cửa lại đi, buổi chiều em muốn xem phim trong phòng khách.”

Mấy ngày gần đây thời tiết càng lúc càng nóng, hôm nào mặt trời cũng chói chang trên đỉnh đầu, có nhà đã phải bật điều hòa rồi.

Nhưng khi xem phim, Khương Tư Tư vẫn thích không gian mờ mờ tối tối hơn.

Cô cất quần áo, tiện thay luôn bộ đồ dài tay trên người thành váy ngủ.

Đến khi trở ra, Hình Ý Bắc đang ngồi trên sofa chọn phim.

Khương Tư Tư làm ổ trong lòng anh, hỏi: “Xem phim gì vậy?”

Hình Ý Bắc cầm điều khiển, lướt nhanh qua các trang.

“Âu-Mỹ hay Nhật-Hàn?”

Khương Tư Tư cấu anh một cái, thấy anh vẫn giữ nguyên cái bộ dạng nghiêm chỉnh đấy thì hỏi: “Vậy thì bình thường anh xem Âu-Mỹ hay Nhật-Hàn?”

“Bình thường anh xem phim Âu-Mỹ.” Hình Ý Bắc kéo tay vào, ôm vai Khương Tư Tư, “Nhưng mà em đang ở đây, chúng ta có thể xem phim Nhật Bản, đỡ mất công em xem lại không hiểu.”

Khương Tư Tư: “…..”

Ha! Không nằm ngoài dự đoán, Hình Ý Bắc chọn phân loại “Nhật-Hàn”, rồi chọn One Piece.

Đúng thật là Nhật-Hàn.

Khương Tư Tư chẳng mấy hứng thú, nhưng Hình Ý Bắc lại có vẻ cực kỳ phấn khích.

Mười phút sau, Hình Ý Bắc phát hiện ra Khương Tư Tư đã gối đầu lên tay anh ngủ thiếp đi.

Cô mặc chiếc váy ngủ màu sữa, đôi chân trắng nõn duỗi dài trên sofa, nếu như nhìn kỹ, sẽ thấy những ngón chân được tô một lớp sơn màu hồng nhạt.

Hình Ý Bắc dần không thể nào tập trung đến nội dung trên tivi được nữa.

Thời điểm đẹp như thế này, chỉ xem phim thôi thì quá lãng phí.

Lớp váy ngủ bị kéo dần lên, Khương Tư Tư đang thiu thiu ngủ bất ngờ mở mắt, nhìn Hình Ý Bắc: “Anh làm gì đấy?”

Động tác tay của Hình Ý Bắc dừng lại, quen đường quen nẻo vòng ra sau lưng Khương Tư Tư, mở mắc cài.

“Không muốn xem nữa à?”

Khương Tư Tư hỏi, vặn vẹo eo, nhưng vẫn không tránh được bàn tay của Hình Ý Bắc.

Hình Ý Bắc ôm chặt chiếc eo không an phận của cô, “Chi bằng chúng ta nhất kiến chung tình lần nữa?”

Khương Tư Tư cười phá lên, cố gắng đẩy anh ra nhưng lại bị anh lật người đè xuống sofa.

Ngoài cửa sổ mặt trời chói chang gay gắt, trong nhà có hai người thở dốc liên tục.

Bọn họ quần nhau cả nửa ngày, nhưng Hình Ý Bắc không thể không chuẩn bị để xuất phát.

Anh vào phòng lấy tấm chăn mỏng đắp lên người Khương Tư Tư đang ngủ mê mệt trên sofa rồi mới đi vào phòng tắm.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan giấc ngủ của Khương Tư Tư.

Hôm qua phát lương, hôm nay cuối cùng cũng “ting ting” rồi.

Mặc dù lương không cao, nhưng gia đình Khương Tư Tư cũng thuộc dạng khá giả, mỗi tháng bố mẹ vẫn sẽ gửi tiền đều đặn cho cô, đặc biệt là từ khi biết cô dọn ra ngoài sống, sợ điều kiện sinh hoạt của cô không tốt, họ lại còn gửi nhiều tiền hơn lúc cô còn ở trường.

Vậy nên vừa nhận được lương, Khương Tư Tư lập tức chuyển tiền nhà cho Hình Ý Bắc.

Mười phút sau, Hình Ý Bắc trở ra.

Anh chỉ tắm sơ qua, nhanh chóng thay quần áo rồi vội vàng thay giày.

“Đã biết tối nay có việc mà còn không chịu kiềm chế bản thân.” Khương Tư Tư dựa người trên sofa, hai chân vung vẩy, điệu cười như có như không của mấy vị tổng tài bá đạo nhìn anh, “Giờ thì biết vội chưa?”

Hình Ý Bắc đang khom lưng, anh nghiêng đầu ngước mắt nhìn Khương Tư Tư.

“Nếu em còn tiếp tục quyến rũ anh thì bữa tiệc liên hoan tối nay…. chắc anh sẽ không đi nữa.”

Khương Tư Tư lập tức co hai chân lên, chui vào góc ghế sofa.

“Ai quyến rũ anh chứ….”

Lúc Hình Ý Bắc đi giày, Trương Thế Xán liên tục nhắn tin thúc giục.

Hình Ý Bắc mất kiên nhẫn, gửi lại một đoạn voice chat cho anh ta, cuối cùng cũng nhìn thấy tin nhắn chuyển tiền của Khương Tư Tư.

Hình Ý Bắc: “Sao em lại chuyển tiền cho anh?”

Khương Tư Tư đang định giải thích, Hình Ý Bắc lại lên tiếng: “Tips dịch vụ?”

Khương Tư Tư: “…….”

Cái con người này, nghĩ đi đâu vậy chứ.

Khương Tư Tư bị anh chọc cười, nghĩ xem nên nói câu gì trêu ngược lại anh thì bắt gặp hàng lông mày của ai đó cau lại.

Trông có vẻ không vui.

Hình Ý Bắc lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhìn cho rõ số tiền, rồi nói: “Nếu dựa vào bình quân, từng này có phải là quá ít không?”

Khương Tư Tư: “…….”

Hình Ý Bắc: “Sức quyến rũ của anh sao lại chỉ xứng với số tiền bé tẹo này thôi sao?”

Khương Tư Tư rút chiếc gối dưới đầu mình, ném về phía anh: “Cút mau!”

*

Hình Ý Bắc vừa đóng cửa, chuông điện thoại Khương Tư Tư vang lên.

Cô nhìn thoáng qua màn hình, dựng đứng cả tim gan.

May mà không phải gọi vào lúc nãy.

Khương Tư Tư bắt máy.

“Mẹ à, sao vậy mẹ?”

Chu Uyển Trân còn chưa tan làm đã gọi điện cho Khương Tư Tư, lúc này bà đang đi trên hành lang, phải cố đè thấp giọng mà nói chuyện.

“Tư Tư à? Tuần sau mẹ sẽ đến chỗ con công tác, có dịp thăm con luôn. Bây giờ con đang ở đâu vậy? Mẹ không ở khách sạn nữa, đến ở với con.”

Khương Tư Tư sững người, “Mẹ, con….”

“Sao thế? Không tiện sao? Có phải bạn cùng phòng không tiện không?”

Khoảng thời gian trước Chu Uyển Trân đã gọi điện thoại cho Khương Tư Tư nói về chuyện chuyển ra ngoài ở, nhưng lại không hỏi kỹ, cũng không nắm rõ tình hình cụ thể. Lúc ấy bà hỏi Khương Tư Tư thuê một mình à, Khương Tư Tư bảo không phải, vậy là bà mặc định cô đang thuê chung với bạn của mình.

Khương Tư Tư nhẹ giọng hỏi: “Khi nào thì mẹ đến vậy?”

“Chiều thứ ba tuần sau.” Chu Uyển Trân nói, “Hay con gửi địa chỉ của con cho mẹ đi, mẹ đặt một khách sạn ở gần đó.”

Khương Tư Tư: “Dạ.”

Vừa ngắt máy, Khương Tư Tư lập tức vọt ra khỏi ghế sofa, nóng lòng đi qua đi lại trong phòng khách.

Nếu Chu Uyển Trân biết cô mới năm ba đã dọn ra sống cùng bạn trai, không biết bà có lột da cô ra không nữa!

Hơn nữa, chiều ngày mốt là bà xuất hiện ở đây rồi, ngày mai là thứ hai, Khương Tư Tư không thể nào tạo dựng hiện trường giả với thời gian suýt soát như vậy được.

*

Buổi tối.

Khu phố đi bộ bên ngoài trường Đại học Duẫn Hòa, từng nhóm từng nhóm sinh viên tàn tiệc bước ra khỏi những quán ăn.

Hình Ý Bắc uống không ít rượu, lúc đứng bên đường đợi xe, anh tiện tay mua thêm một chai nước khoáng.

Vừa từ cửa hàng tiện lợi trở ra, anh đã thấy Trương Thế Xán đứng bên kia đường vẫy tay gọi mình.

Phía sau còn có Quan Ngữ Hi và cả Triệu Mạn.

Hình Ý Bắc rề rà đi đến, “Chuyện gì?”

Trương Thế Xán: “Hai cậu ấy nói lần trước chụp ảnh tốt nghiệp không tìm thấy cậu, không có ảnh chụp chung, giờ nhân lúc cậu vẫn chưa về thì chụp với họ một tấm.”

Quan Ngữ Hi và Triệu Mạn nhìn anh đầy mong chờ.

Hình Ý Bắc uống một ngụm nước, nhìn chiếc xe phía trước đang chạy lại.

Vừa hay là xe anh đặt.

“Xe tôi đặt đến rồi.” Hình Ý Bắc nói.

“Để bác tài đợi một lát đi.” Triệu Mạn đã lôi máy ảnh ra, “Bọn mình học chung lớp bao nhiêu năm mà chưa có tấm ảnh chụp chung nào.”

Hình Ý Bắc hơi nghiêng đầu, phớt lờ câu nói của Triệu Mạn.

“Cùng nhau chụp một bức ảnh đi, thứ tư là lễ tốt nghiệp rồi, đến lúc đó không biết có còn cơ hội nữa không.” Quan Ngữ Hi vẫy tay với Trương Thế Xán, “Cậu bấm máy giúp bọn tôi nhé.”

Hình Ý Bắc không từ chối nữa, anh đưa chai nước cho Trương Thế Xán, đứng bên cạnh Quan Ngữ Hi và Triệu Mạn.

Trương Thế Xán vừa cầm máy ảnh lên chuẩn bị chụp thì điện thoại của Hình Ý Bắc đổ chuông. Anh đưa tay ra hiệu với Trương Thế Xán, Trương Thế Xán đành hạ máy ảnh xuống, đợi Hình Ý Bắc đi nghe điện thoại.

Hình Ý Bắc bắt máy, chỉ đáp lại mấy câu ngắn gọn.

“Sao vậy?”

“Ở đâu?”

“Đừng lo, đợi anh về.”

Cúp máy, anh lập tức sải bước về phía chiếc xe đang đợi bên đường.

“Tôi có việc, đi trước đây.”

Triệu Mạn và Quan Ngữ Hi nhao nhao cả lên: “Có chuyện gì mà phải gấp gáp vậy?”

Hình Ý Bắc mở cửa xe, quay đầu nói: “Khương Khương tìm tôi.”

Triệu Mạn: “…..”

Quan Ngữ Hi: “…..”

Hình Ý Bắc đóng cửa xe, Trương Thế Xán lại gõ lên cửa kính.

“Có chuyện gì mà gấp thế? Có cần tôi giúp gì không?”

Hình Ý Bắc kéo cửa kính xuống, nói: “Trong nhà có gián, có muốn đến phụ bắt không?”

Trương Thế Xán: “….. Cút.”

*

Vừa xuống xe, Hình Ý Bắc vội vàng chạy vào thang máy, cửa nhà mở ra, anh thấy Khương Tư Tư đang cầm cán chổi, khom lưng, toàn bộ tinh thần và trí lực đều đổ dồn vào góc ghế sofa.

Hình Ý Bắc không nhịn được, phải vịn vào cửa ôm bụng cười.

Khương Tư Tư sốt ruột lườm anh.

“Anh còn cười được! Qua đây mau!”

Hình Ý Bắc đi đến, tiếp nhận cán chổi từ tay cô, nhìn nó hai cái rồi quẳng sang một bên, cầm cái hộp sắt không dùng nữa trên sàn nhà lên.

“Ở đâu?”

“Em thấy nó chui vào đằng sau ghế sofa.” Khương Tư Tư sợ sệt bám chặt lấy tay Hình Ý Bắc, “Anh mau đuổi nó ra đi.”

Hình Ý Bắc dời sofa ra chỗ khác, cẩn thận truy tìm đồng chí tiểu cường.

Đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông.

“Để em nghe máy cho! Anh mau tìm nó đi!”

Khương Tư Tư mò tay vào túi quần Hình Ý Bắc, lấy được điện thoại, vô thức định nhấn vào nút nghe, đến khi nhìn kĩ lại tên hiển thị người gọi, thì cô suýt chút nữa là quăng luôn điện thoại.

“Anh tự nghe máy đi!”

“Không phải em bảo em nghe cho anh à?” Hình Ý Bắc nhận lại điện thoại, liếc qua màn hình, “Mẹ anh ăn thịt người hay sao mà em sợ vậy?”

Khương Tư Tư không nói gì, lặng lẽ trốn ra phía sau.

“Mẹ à, sao vậy ạ?” Một tay Hình Ý Bắc cầm điện thoại, một tay cầm hộp sắt, bộ dạng hững hờ nói chuyện với Quan Nguyệt Hoa.

Một lát sau, anh bỗng nhiên sững người, rồi nói: “Được.”

Cúp điện thoại, ánh mắt Hình Ý Bắc lóe lên, anh đập cái hộp thật chuẩn xác.

“Xong phim.” Hình Ý Bắc lấy giấy bọc thi thể tráng sĩ vào rồi bất thình lình quay phắt người dí đến trước mặt Khương Tư Tư, Khương Tư Tư sợ hãi hét toáng lên, lao thẳng vào trong phòng.

“Xong rồi.” Hình Ý Bắc thu dọn hiện trường vụ án, đến trước phòng gõ cửa, “Đừng trốn nữa, ra đây đi.”

Khương Tư Tư mở he hé cánh cửa, sau khi đã xác định trong tay anh không cầm theo bất cứ thứ gì kỳ lạ mới dám đi ra.

“Phiền chết đi được!”

Cái con người này sao vẫn ấu trĩ y hệt hồi cấp ba vậy.

Biết cô sợ gián, vậy nên nhân lúc cô đang ngủ, anh lấy bút màu nước vẽ một con gián lên giấy nháp của cô.

Khỏi phải nói, người được đào tạo bài bản đương nhiên khác với người thường, anh vẽ sống động như thật. Khương Tư Tư vừa mơ màng mở mắt đã bị dọa cho sợ mất mật xô ngã cả bàn học, bàn của Hình Ý Bắc cũng ngã chỏng chơ, anh thì bay thẳng xuống sàn nhà, cánh tay phải bó bột cả tháng trời.

Cả một tháng đó không thể chơi bóng rổ, mỗi ngày chỉ có thể ngồi bên đường biên sân vận động, dùng vẻ mặt buồn thương nhìn quả bóng bay qua bay lại trước mắt, trống rỗng vô cùng.

Nhưng có bị vậy anh cũng chẳng tự rút cho mình được bài học nào.

Khương Tư Tư bước ra phòng khách, thấy Hình Ý Bắc đã dọn dẹp ổn thỏa mới ngồi xuống.

“Đúng rồi, em có chuyện này muốn nói với anh.”

Hình Ý Bắc: “Ừm?”

“Ngày mốt mẹ em sẽ đến đây thăm em.” Khương Tư Tư vuốt tóc, “Em…..”

“Em không muốn mẹ em đến?” Hình Ý Bắc hỏi.

“Không phải… ầy, mẹ em không biết em sống chung với anh.” Khương Tư Tư nói, “Đến lúc đó thì phải làm sao?”

Hình Ý Bắc ngồi xổm xuống, rót một ly nước ấm đưa cho Khương Tư Tư.

“Em uống chút nước ấm trước đã, bị dọa đổ mồ hôi đầy trán rồi.”

Khương Tư Tư miết lên thành ly, ngập ngừng mãi, “Em sợ mẹ em…. haizz, con gái không giống như con trai các anh.”

“Dù sao thì anh cũng sẽ đồng ý gặp mặt mẹ em.” Hình Ý Bắc nói, “Chỉ xem ý em thế nào thôi, nếu em vẫn chưa sẵn sàng, vậy thì ngày mốt anh sẽ dọn ra ngoài trốn vài hôm.”

Khương Tư Tư không nỡ đâu.

“Thôi bỏ đi, gặp thì gặp thôi. À đúng rồi, vừa nãy mẹ anh gọi cho anh có chuyện gì vậy?”

Hình Ý Bắc: “Ngày mốt mẹ đến thăm anh rồi ở lại tham dự lễ tốt nghiệp.”

Khương Tư Tư: “…..?”

*

Chiều thứ ba, máy bay hạ cánh, hành khách lần lượt xuống máy bay.

Trên hành lang, Quan Nguyệt Hoa thong thả bước đi, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên bóng người phụ nữ đi đằng trước.

Bị người khác nhìn chằm chằm trong một khoảng thời gian dài chắc chắn sẽ có cảm giác.

Chu Uyển Trân quay đầu nhìn thoáng qua, bước chân dần chậm lại.

Lúc Quan Nguyệt Hoa đi đến bên cạnh Chu Uyển Trân, Chu Uyển Trân mới hắng giọng hai cái: “Ấy…. chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?”

Đây cũng là điều mà Quan Nguyệt Hoa muốn hỏi.

“Vừa rồi tôi cũng đang nghĩ, có phải chúng ta từng đánh mạt chược cùng nhau không?”

Chu Uyển Trân: “Tôi không chơi mạt chược.”

Hai người suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng tìm ra đầu mối.

Chu Uyển Trân: “Có phải chúng ta từng gặp nhau trong cuộc họp phụ huynh không?”

Ánh mắt Quan Nguyệt Hoa lóe sáng, gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, con nhà chị học ở trường trung học Số 3 phải không?”

Chu Uyển Trân: “Hai đứa nhà chúng ta học cùng một lớp thì phải?”

Quan Nguyệt Hoa: “Đúng rồi, con trai tôi là Hình Ý Bắc, cháu nhà chị là……?”

Chu Uyển Trân: “Khương Tư Tư.”

Quan Nguyệt Hoa: “Bạn cùng bàn đấy! Chẳng trách tôi lại thấy chị quen thế, họp phụ huynh chúng ta ngồi cạnh nhau.”

Chu Uyển Trân có chút kinh ngạc: “Bốn năm rồi mà chị vẫn còn nhớ Tư Tư nhà chúng tôi à?”

“Đương nhiên rồi.” Quan Nguyệt Hoa nói, “Con trai nhà tôi, câu cửa miệng của nó lúc nào cũng là “bạn nữ tên Khương Tư Tư ấy” mà.”

…….

Hai người cùng đi ra ngoài, đứng xếp hàng chờ bắt xe.

Chu Uyển Trân: “Tiểu Bắc nhà chị học trường nào vậy?”

Quan Nguyệt Hoa: “Đại học Duẫn Hòa, con bé Tư Tư nhà chị chẳng phải cũng học ở đấy sao?”

Chu Uyển Trân: “Đến cả chuyện này Tiểu Bắc cũng nói cho chị biết à! Hai đứa trẻ này có duyên quá!”

….

Đoàn người xếp hàng đã đến cuối, Quan Nguyệt Hoa gọi một chiếc taxi, quay sang hỏi Chu Uyển Trân: “Chị về đâu vậy?”

Chu Uyển Trân: “Khu Quang Hoa, chị thì sao?”

Quan Nguyệt Hoa: “Khéo quá, tôi cũng thế.”

Chu Uyển Trân: “Tôi đến Bác Thúy Nhất Kỳ, còn chị?”

Quan Nguyệt Hoa: “Sao lại trùng hợp thế cơ chứ!”

Vậy là hai người lên cùng một chiếc taxi.

Suốt đoạn đường, hai người nói chuyện hăng say quên trời đất, bất tri bất giác mà bước chân cũng hướng về cùng một tòa chung cư.

Ra khỏi thang máy, Chu Uyển Trân mới kịp phản ứng lại: “Tiểu Bắc nhà chị cũng ở tòa này à?”

Quan Nguyệt Hoa: “Cấp ba Tư Tư với Tiểu Bắc là bạn cùng bàn, bây giờ lên đại học lại sống cùng một tòa nhà, thật sự quá duyên phận!”

Mà chuyện duyên phận hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

Khi Chu Uyển Trân và Quan Nguyệt Hoa cùng đứng trước cửa một căn nhà, hai người quay sang nhìn nhau.

“Chị có đi nhầm không?”

“Hay là chị đi nhầm?”

Đột nhiên cánh cửa mở ra.

Cả Chu Uyển Trân và Quan Nguyệt Hoa đều ngơ ngác.

Hai người đứng trong nhà đồng thanh gọi: “Mẹ.”

Chu Uyển Trân, Quan Nguyệt Hoa: “……?”

Bốn người trố mắt nhìn nhau, rõ ràng là hai bà mẹ vẫn chưa hiểu gì cả.

“Cô, mẹ, vào nhà trước đã.” Hình Ý Bắc tránh qua một bên, “Đừng đứng bên ngoài nữa.”

Chu Uyển Trân chỉ tay vào người mình, “Cháu gọi cô?”

Hình Ý Bắc nhìn Chu Uyển Trân: “Nếu cô muốn, vậy con xin phép, thưa mẹ.”

Chu Uyển Trân: “……?”

Khương Tư Tư vội vàng nhào lên kéo tay mẹ mình, nhỏ giọng nói: “Mẹ à, vào trước đã.”

Rồi cô lại đỏ mặt nhìn sang Quan Nguyệt Hoa, “Cháu chào bác gái.”

Quan Nguyệt Hoa ngơ ngác gật gật đầu: “Chào… ồ, chào cháu….”

Sau khi hai bà mẹ đã an vị trong phòng khách, Khương Tư Tư lập tức đi vào phòng bếp rót nước, để Hình Ý Bắc ngồi một mình ngoài đó đối mặt với sự tra khảo linh hồn.

Dù sao cũng là con trai mình, Quan Nguyệt Hoa vào luôn vấn đề: “Bạn gái?”

Hình Ý Bắc gật đầu.

Quan Nguyệt Hoa và Chu Uyển Trân nhìn nhau.

“Mẹ với cô còn nói sao lại trùng hợp như thế.”

Chu Uyển Trân không nhịn được âm thầm đánh giá Hình Ý Bắc, khóe môi dần cong lên.

“Tiểu Bắc lại cao hơn rồi, thời cấp ba cô gặp cháu, khi ấy vẫn còn là một cậu thiếu niên, bây giờ trưởng thành, đã ra dáng một người đàn ông rồi.”

Hình Ý Bắc mỉm cười: “Còn cô vẫn trẻ đẹp như năm nào.”

Chu Uyển Trân vẫn giữ nụ cười vui vẻ đó, bất thình lình hỏi ngang: “Hai đứa ở bên nhau từ khi nào vậy cháu?”

Hình Ý Bắc nói ngay: “Rất lâu rồi ạ.”

Anh nào dám nói cho mẹ Khương Tư Tư biết, mới yêu nhau chưa được bao lâu anh đã lừa con gái nhà người ta về đây sống chung.

Lỡ đâu bà bổng đả uyên ương ngay tại hiện trường thì e là tình hình sẽ vượt quá tầm kiểm soát của anh mất.

Chu Uyển Trân nghe vậy, nụ cười mới dịu dàng trở lại.

“Đám trẻ các con cũng thật là, đều đã lớn cả rồi, lại chẳng nói với người nhà câu nào.”

Quan Nguyệt Hoa ngược lại trông chẳng bất ngờ lắm, cứ dựa vào số lần con trai nhà mình nhắc đến tên cô bé đó, hai đứa lại học cùng một trường đại học, chuyện ở bên nhau, âu cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Dù sao thì bà cũng rất tin tưởng con trai mình, chỉ là bà không biết, nếu như không phải lần này ghé thăm bất chợt, thì thằng nhóc này còn muốn giấu mình bao lâu nữa.

Khương Tư Tư pha xong trà, cô thậm thụt ở cửa phòng khách, đánh mắt với Hình Ý Bắc.

“Tư Tư, mau lại đây.” Quan Nguyệt Hoa vẫy tay với Khương Tư Tư, “Đã xinh đẹp thế này rồi, đúng là con gái lớn có khác, bác gái sắp nhận không ra cháu rồi đấy.”

Khương Tư Tư bưng trà ra, thẹn thùng ngồi cạnh Hình Ý Bắc.

*

Hai bà mẹ đều là người hòa nhã dễ gần, hơn nữa lại rất hài lòng về đứa trẻ của nhà đối phương, vậy nên lần “gặp mặt gia trưởng” ngoài ý muốn này nhẹ nhàng hơn so với trong tưởng tượng của Khương Tư Tư rất nhiều.

Hình Ý Bắc đề xuất ra ngoài ăn cơm, nhưng làm sao hai bà mẹ đồng ý cho được, họ lập tức vào bếp xào nấu một hồi, cho ra cả một bàn đồ ăn hấp dẫn.

Sau bữa cơm, Khương Tư Tư đến khách sạn ngủ cùng mẹ.

Dọc đường, Khương Tư Tư khoác tay Chu Uyển Trân, bước từng bước còn chậm hơn cả ốc sên.

Màn đêm đặc sệt, ánh đèn đường chiếu lên người hai mẹ con, đổ thành hai chiếc bóng thật dài.

Hai người nói với nhau rất nhiều chuyện, nhưng chủ đề từ đầu đến giờ vẫn luôn xoay quanh Hình Ý Bắc.

Đi đến khách sạn, Chu Uyển Trân tổng kết một câu: “Con gái của mẹ cũng ngầu thật đấy.”

Khương Tư Tư: “Dạ?”

Bà ngồi xuống ghế sofa ở trước giường, cởi đôi giày cao gót ra, thoải mái nằm xuống.

“Hái được cả giáo thảo, thế còn không ngầu sao?”

Khương Tư Tư khẽ cười, dựa sát vào lòng mẹ, ngửi được mùi hương thân thuộc trên người bà, thủ thỉ “Còn không phải sao, con gái của Chu nữ sĩ mà lại.”

Chu Uyển Trân vuốt ve mái tóc Khương Tư Tư, cơn buồn ngủ đang chầm chậm kéo đến: “Ừm, mau đi tắm đi, sáng mai con còn phải đi làm, ngủ sớm một chút.”

Sau khi Khương Tư Tư đứng dậy đi tắm, Chu Uyển Trân lấy điện thoại, tìm tấm ảnh bà vừa chụp trộm trong album, cẩn thận nhìn ngắm thật kỹ.

Đó là bức tranh để trên tủ mà bà vô tình nhìn thấy khi Khương Tư Tư dẫn bà vào phòng ngủ thay đồ trước khi nấu ăn.

Chỉ là màu chì đơn giản, nhưng lại vẽ ra một Khương Tư Tư ở thời kỳ mập mạp nhất trông đáng yêu đến thế.

Khương Tư Tư chưa từng học hội họa, vậy nên bà biết tác giả của bức tranh đó là ai.

Chu Uyển Trân ngắm mãi, rồi không nhịn được mà cong môi mỉm cười.

Cô con gái ngốc nghếch của bà cứ đinh ninh rằng nó đã che giấu tâm tư của mình rất kỹ, nhưng lại chẳng hay biết rằng, ngày bà tham dự cuộc họp phụ huynh, vì muốn xé một tờ giấy để ghi chép lại những thứ mà thầy giáo nói đến, bà đã tìm một tập nháp, vừa thuận tay lật sang trang đầu tiên, tràn vào mắt bà là cả một trang giấy được viết đầy ắp ba chữ “Hình Ý Bắc”.

Đúng là cô con gái ngốc.

Cũng may có bức tranh này làm chứng, cô con gái ngốc của bà, những năm tháng thanh xuân ấy không hề thất bại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play