Khương Tư Tư chạy vào phòng ký túc xá của mình, đạp giày ra rồi bò lên giường, chôn đầu trên đấy.
Lâm Tiểu Viên nhận ra có gì đó không ổn, kiễng chân hỏi dò: “Cậu sao vậy?”
Khương Tư Tư rầu rĩ lầm bầm hai ba câu rồi ngồi bật dậy, vò đầu bứt tóc.
Lương Uyển mới từ bên ngoài về, không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, cô lấy nồi điện mini cắm điện vào đun nước sôi, sau đó xé hai gói mì tôm, hỏi: “Hai cậu có ăn mì tôm không?”
Lâm Tiểu Viên gật đầu, Lương Uyển liền đổ gói gia vị vào, còn bỏ thêm cả hai cây xúc xích.
Mùi mì tôm nhanh chóng bay lên tỏa khắp căn phòng nhỏ, Khương Tư Tư nhịn không được mà nuốt nước bọt ừng ực.
Nhưng trong một khoảnh khắc do dự, cô đã quay trở lại giường.
“Aaaaa…. tớ muốn giảm cân.” Khương Tư Tư nói, “Tớ không muốn làm một con mập nữa.”
Lâm Tiểu Viên quay đầu nhìn cô không nói gì, nhưng lại lén lút vứt thanh xúc xích mới ăn được một nửa vào thùng rác. Lương Uyển ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, lơ đễnh nói: “Muốn giảm thì giảm thôi, cậu mà giảm cân thành công chắc chắn sẽ biến thành một đại mỹ nữ.”
Khương Tư Tư trầm ngâm suy nghĩ, bản thân cô từ khi còn học cấp hai, sau khi nhận thức được thế nào là đẹp thế nào là xấu thì đã bắt đầu thử giảm cân rồi, tính đến hiện tại ít ỏi gì cũng được bảy tám lần. Nhưng không phải bị bố mẹ phát hiện thì là bị Hình Ý Bắc bắt sống, kế hoạch giảm cân cứ thế mà tan thành mây khói hết lần này tới lần khác.
Mà nói cho cùng thì vẫn là do bản thân cô thiếu nghị lực, đã không kiên trì tập thể dục lại còn không biết khống chế lượng thức ăn nạp vào, suốt ngày chỉ mong chờ vào con đường tắt mang tên “thuốc giảm cân”.
Khương Tư Tư nhìn chiếc nồi điện mini trước mặt Lương Uyển mà thở dài: “Sau này cậu ít dùng mấy thứ đồ điện này thôi, cô quản lý ký túc xá nói nếu bị tra ra lén dùng đồ điện sẽ bị ghi lại đó.”
Lương Uyển vẫn mặc kệ, còn Lâm Tiểu Viên thấy Khương Tư Tư cứ do dự chần chừ thì chủ động hỏi: “Cậu có kế hoạch gì chưa? Tớ giảm cân cùng cậu.”
“Cứ kệ đấy đã.” Khương Tư Tư nói, “Đợi qua tiệc chào đón tân sinh viên rồi tính sau.”
Nghĩ đến đêm tiệc chào đón tân sinh viên, Khương Tư Tư lại trèo xuống giường, lấy tấm vé trong ngăn tủ ra.
Nếu Hình Ý Bắc đã không đến xem cô biểu diễn thì tỉ mỉ chuẩn bị bao nhiêu lâu nay còn có tác dụng gì?
Nhưng cô và Hình Ý Bắc vừa mới cãi nhau xong, bây giờ sao có thể vác mặt đi tìm anh được?
Khương Tư Tư lượn tới lượn lui trong phòng ký túc xá, rối rắm không biết làm sao để tự bắc một cái thang mà trèo xuống, Lâm Tiểu Viên nhìn không nổi nữa, nói: “Tư Tư, rốt cuộc hôm nay cậu làm sao thế?”
Khương Tư Tư nhìn Lâm Tiểu Viên, cân nhắc trong lòng chắc chắn chỉ cô ấy có thể hiểu được mình, vậy nên đã mang hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, một năm một mười kể rành mạch cho cô nghe.
“Có đúng không? Cậu nói xem, có phải Hình Ý Bắc rảnh quá nên thích gây sự đúng không?” Khương Tư Tư nói tiếp, “Cậu ta chỉ biết nói mà không biết nghĩ gì cho người khác, căn bản là cậu ta không hiểu tớ!”
Lâm Tiểu Viên và Lương Uyển nhìn nhau, cả hai đều biểu thị sự không tán thành với cách nghĩ của Khương Tư Tư.
“Chưa cần biết là anh ấy nói như thế nào, nhưng anh ấy đều vì muốn tốt cho cậu thôi.” Lương Uyển nói tiếp, “Nếu không cậu nghĩ anh ấy phải làm gì? Ghét bỏ cậu mập nên thúc giục cậu phải giảm cân? Hay là giống như con đà điểu vùi đầu vào hố cát, mặc kệ người khác bắt nạt cậu?”
“Đúng đấy.” Lâm Tiểu Viên nói, “Tớ trước giờ chưa gặp qua người bạn nào như vậy, bọn họ chỉ toàn cười nhạo chế giễu tớ.”
Tức giận của Khương Tư Tư dường như bay biến hết cả.
Được bạn bè phân tích cho một tràng, cô bỗng nhiên cảm thấy, tối nay mình nổi nóng rất vô lý.
“Vậy….”
“Để tớ giúp cậu.” Lâm Tiểu Viên đột nhiên nói, “Ngày mai tớ giúp cậu đưa vé cho anh ấy.”
Hai mắt Khương Tư Tư phát sáng, gật đầu như gà mổ thóc.
Chỉ cần đêm tiệc chào đón tân sinh viên anh đến tham gia, hai người xem như đã làm hòa. Thời cấp ba cũng giống vậy, mỗi lần cãi nhau, một người sẽ nhờ bạn học mua đồ ăn vặt rồi đưa qua cho người kia, cứ như vậy lần cãi nhau đấy sẽ trôi vào quên lãng.
Ngày hôm sau vừa hay là cuối tuần, Khương Tư Tư và Lâm Tiểu Viên đều dậy từ sớm. Khương Tư Tư thì chạy sân khấu lần cuối, còn Lâm Tiểu Viên thì ghé qua ký túc xá nam đưa vé.
Khương Tư Tư không dám nói trước cho Hình Ý Bắc một tiếng, chỉ bảo Lâm Tiểu Viên đưa vé cho cô quản lý ký túc xá, cô ấy sẽ đưa cho anh.
Vậy nên, Lâm Tiểu Viên cầm theo tấm vé đi đến dưới lầu ký túc xá nam, nhưng lại không thấy cô quản lý ký túc xá đâu.
Cô đợi một lúc, ký túc xá nam sáng sớm có mấy người lục tục ra vào, thi thoảng sẽ có người đánh mắt nhìn Lâm Tiểu Viên đứng ở cửa tòa nhà một hai lần.
Mười phút trôi qua, cô quản lý vẫn còn chưa thấy đâu mà Hình Ý Bắc đã xuất hiện rồi.
Anh dường như vừa mới ngủ dậy, dáng vẻ ngái ngủ cũng chẳng thèm nhìn ai, đương nhiên sẽ không chú ý đến Lâm Tiểu Viên đang đứng một bên.
Đến khi anh đi qua rồi Lâm Tiểu Viên mới gọi anh lại.
“Hình Ý Bắc!”
Hình Ý Bắc quay đầu nhìn Lâm Tiểu Viên, trưng ra vẻ mặt hoài nghi.
Không quen, không ấn tượng.
Lâm Tiểu Viên đi đến trước mặt anh, đưa anh tấm vé ngồi, “Cái này cho anh.”
Hình Ý Bắc cúi đầu nhìn thoáng qua, khóe môi cong lên.
Anh có làn da trắng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, bình thường lúc nào cũng nhìn người khác bằng cái vẻ lạnh lùng xa cách.
Nhưng chỉ cần anh cười lên, sông băng cũng phải tan chảy.
“Khương Tư Tư bảo em đưa cho anh à?”
Lâm Tiểu Viên gật đầu.
Đúng lúc này, vài cậu nam sinh ôm vai bá cổ nhau đi xuống, nhìn lướt qua tấm vé trước mặt Hình Ý Bắc, cười đùa cợt nhả: “Hình Ý Bắc, lại có người tỏ tình à? Cậu đúng là loại gì cũng ăn được.”
Mấy người khác cười ồn lên, gương mặt Lâm Tiểu Viên một thoáng đã tái nhợt.
“Cút ra chỗ khác.” Hình Ý Bắc quay đầu liếc một cái, rồi lại quay đầu mỉm cười với Lâm Tiểu Viên, “Cảm ơn em.”
*
Khương Tư Tư đến khán phòng, chạy sân khấu lần cuối cùng, để đến chiều là thời gian để tất cả những người tham gia biểu diễn trang điểm và bố trí hội trường.
Lúc này Quan Ngữ Hi mới xuất hiện, lúc đến đây cô đã trang điểm thay đồ biểu diễn xong xuôi. Không biết là bận bịu công việc gì mà lại bỏ lỡ cả lần tổng duyệt.
Khương Tư Tư vẫn mặc bộ váy liền tối màu kia, bộ váy đấy dường như là tiêu chuẩn ngày thường của cô.
Quan Ngữ Hi mặc bộ váy trắng ánh bạc, cô liếc Khương Tư Tư đánh giá một lượt, “Em mặc thế này?”
Khương Tư Tư cúi đầu nhìn bộ váy của mình, “Có vấn đề gì ạ?”
Quan Ngữ Hi lẩm bẩm, “Em tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị có tâm một chút, dù sao cũng nên đi thuê một bộ chứ.”
Khương Tư Tư: “Không phải chị nói có thể tự mặc đồ của mình ạ?”
Quan Ngữ Hi lại đánh giá Khương Tư Tư từ trên xuống lần nữa, mất kiên nhẫn mà quay người, “Thôi được, tùy em.”
Khương Tư Tư bị người của Hội Sinh viên kéo đi trang điểm, còn Quan Ngữ Hi chỉ ngồi một bên lướt điện thoại.
Mười phút sau, Quan Ngữ Hi ngẩng đầu lên đã thấy Khương Tư Tư đang đứng trước mặt cô rồi.
“Nhanh vậy à?”
Khương Tư Tư sờ lên má, mỉm cười vui vẻ, “Cũng chẳng cần phải phức tạp quá, kẻ chút lông mày thoa chút son là xong.”
Quan Ngữ Hi nhìn lên khuôn mặt Khương Tư Tư lần nữa, bây giờ mới nhận ra, làn da cô trắng hồng, lại mịn màng tinh tế, không hề có vết tích của kem nền phấn phủ, đôi mắt to tròn trong veo, hàng lông mày đậm có khuôn rõ ràng, với ngũ quan như vậy, trang điểm hay không cũng chẳng có khác biệt quá lớn.
“Ồ….” Quan Ngữ Hi khó chịu nói. “Da của em trông có vẻ rất đẹp, bình thường dùng sản phẩm dưỡng da nào vậy?”
Khương Tư Tư đang định nói đột nhiên không biết ai ở sau lưng đã lên tiếng “Mỡ chính là sản phẩm dưỡng da tốt nhất”, chọc cho Quan Ngữ Hi không nhịn được bật cười.
Mà nụ cười của Khương Tư Tư nhạt dần, cô cũng không quay đầu nhìn xem ai là người đã nói lời này mà chỉ muốn nhanh chóng chuyển đề tài, “Học tỷ, vừa nãy tổng duyệt chị không đến, có cần tập lại một lần nữa không?”
Quan Ngữ Hi vẫn cúi đầu chơi điện thoại, lười biếng nói: “Không cần đâu, cái bài《Một người tựa mùa hạ, một người tựa mùa thu》này chị đã nghe bao nhiêu năm rồi, bây giờ bảo chị đọc thuộc cũng được nữa là.”
Khương Tư Tư nghe vậy cũng không nói gì nữa, tìm một góc nhỏ tự mình lặng lẽ nhẩm lại lời bài hát.
Gần sát giờ G, Lâm Tiểu Viên và Lương Uyển đều đã đến, bọn họ ghé vào hậu trường nhìn Khương Tư Tư một cái rồi mới quay về khán đài.
Mà Khương Tư Tư lúc này cũng chẳng rảnh rang được chút nào, cô ở trong cánh gà tất bật chuẩn bị, lâu lâu mới ngó vào điện thoại kiểm tra nhưng vẫn mãi không nhận được tin nhắn nào của Hình Ý Bắc.
Chẳng lẽ là vẫn còn giận nên không thèm đến đó chứ?
Cô ôm tâm trạng thấp thỏm cho đến khi tới lượt màn biểu diễn của mình và Quan Ngữ Hi.
Khúc nhạc dạo vang lên, hai người mỗi người một đầu sân khấu cùng bước ra. Một bên mảnh mai xinh đẹp, khoác trên mình chiếc váy trắng ánh bạc, một bên mập mạp giản đơn, mặc trên mình bộ váy tối màu, miệng còn ngân nga bài hát《Một người tựa mùa hạ, một người tựa mùa thu》, cái tổ hợp này, cái cảnh tượng này, như đang cố gắng tạo ra một tiểu phẩm hài đặc sắc vậy.
Không nằm ngoài dự liệu, phía dưới khán đài đã rộ lên mấy tiếng cười đùa.
Quan Ngữ Hi vô cùng bình tĩnh mà liếc mắt qua nơi Khương Tư Tư đang đứng, phát hiện ra biểu cảm thần thái của cô đều đã cứng đờ.
Mà chỉ một giây sau, Quan Ngữ Hi hướng tầm mắt lại về phía khán đài, trong một cái thoáng qua đó, cô ta nhìn thấy Hình Ý Bắc, anh ngồi ở ngay vị trí trung tâm, thong thả ngẩng đầu, cầm que phát sáng được phát sẵn ở mỗi ghế hướng về phía Khương Tư Tư vẫy vẫy vài cái, rồi lập tức quăng cái thứ phát sáng đó sang một bên một cách rất mất kiên nhẫn.
Nhưng Khương Tư Tư mỉm cười lại rồi, dáng vẻ tự tin trong nháy mắt đã tăng lên gấp bội.
Quan Ngữ Hi chớp mắt mấy cái, bài hát mà cô ta cho là mình thuộc nằm lòng như bị kéo dài ra vô tận.
Rõ ràng ở tiết mục trước, cô ta đứng trong cánh gà quan sát, không hề thấy Hình Ý Bắc.
Trong lúc thất thần, đoạn nhạc dạo bỗng nhiên bị nhiễu, tiếng nhạc sau đó cũng im bặt.
Quan Ngữ Hi chợt hoàn hồn, không biết đã xảy ra chuyện gì, vội quay đầu nhìn Khương Tư Tư, thấy cô đang nháy mắt ra hiệu với mình.
Quan Ngữ Hi vẫn còn chưa bắt được tần số của cô đã thấy Khương Tư Tư cầm micro lên cất giọng… hát chay.
Mọi việc xảy ra chưa đến hai giây, thanh âm vang lên gần như vừa khớp.
Giọng hát của Khương Tư Tư trong trẻo ngọt ngào, không có nhạc đệm lại càng làm nổi bật hẳn chất giọng rất riêng của cô, khán giả bên dưới vô cùng sửng sốt nhưng chỉ trong một tích tắc đã vỗ tay rầm trời.
Mà Hình Ý Bắc ngồi ở dưới, lại là người hưởng ứng nhiệt liệt nhất.
Bây giờ Quan Ngữ Hi mới kịp phản ứng lại, vừa rồi là lượt của cô ta nhưng phần nhạc dạo lại biến mất, vừa hay lúc đó là lúc cô ta đang thất thần nên mới không kịp bắt nhịp với Khương Tư Tư, vậy nên Khương Tư Tư đành phải hát thay phần của cô ta.
Lúc này, Khương Tư Tư lại đánh mắt ra hiệu lần nữa, ý bảo đoạn tiếp theo đến lượt cô ta hát rồi.
Thế nhưng Quan Ngữ Hi lại nhất thời không nhớ ra chữ đầu tiên bắt đầu phần của Khương Tư Tư là gì, cô ta mấp máy môi, trong lòng đã hoảng loạn vô cùng, Khương Tư Tư nhạy cảm phát hiện ra lại tiếp giúp cô ta đoạn này.
Màn biểu diễn kết thúc, thu được lại tiếng hò reo cổ vũ của khán giả bên dưới.
Nhưng những tiếng hò reo này đều dành riêng cho Khương Tư Tư, còn Quan Ngữ Hi lại chỉ như một con ngốc đứng bên cạnh cho đủ đội hình.
Nhận thức được tình cảnh đáng xấu hổ của mình, Quan Ngữ Hi đứng cũng không vững nữa, vừa xuống sân khấu đã chạy ào vào hậu trường ôm mặt khóc nức nở.
Những người rảnh rỗi đương nhiên sẽ đi an ủi cô ta, họ nói không sao đâu, tiết mục hôm nay đã hoàn thành rất tốt, nhưng Quan Ngữ Hi không nghe lọt tai chữ nào, mà chỉ tiếp tục khóc.
Khương Tư Tư cầm theo khăn giấy, đi đến bên cạnh Quan Ngữ Hi, an ủi: “Học tỷ à, không sao đâu, xảy ra sự cố bất chợt như vậy là chuyện bình thường thôi.”
Quan Ngữ Hi nhìn thoáng qua Khương Tư Tư, lại quay đầu khóc to hơn nữa.
Cô đương nhiên biết sự cố bất chợt là điều rất bình thường, nhưng thứ khiến cô khó chịu chính là Khương Tư Tư biến cô thành một con ngốc để làm nền cho bản thân tỏa sáng!
Khương Tư Tư chợt hiểu ra Quan Ngữ Hi vì sao lại khóc, thật vô vị, cô đang định mở miệng giải thích thì lại có người lên tiếng. Một nữ sinh đội mũ lưỡi trai chặn họng cô trước khi cô kịp nói: “Khương Tư Tư em cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, giành hát phần của Ngữ Hi rồi bảo cậu ấy phải làm sao?”
Khương Tư Tư nhận ra người này, cô ta chính là người đã nói câu “Mỡ chính là sản phẩm dưỡng da tốt nhất”, cô có chút ấn tượng về cô ta, hình như là bạn cùng phòng với Quan Ngữ Hi, tên Triệu Mạn.
Khương Tư Tư quay người nhìn về phía Triệu Mạn, “Lúc đó học tỷ dường như đang thất thần, tôi đã nháy mắt ra hiệu với chị ấy mấy lần nhưng chị ấy vẫn không phản ứng kịp, vậy nên tôi mới hát thay, đoạn sau đó tôi cũng đã bảo chị ấy hát nhưng rồi chị ấy đâu có hát!”
Triệu Mạn bật cười giễu cợt: “Một mình cô tự hoàn thành hết bài hát rồi còn gì nữa.”
Quan Ngữ Hi nghe vậy lại khóc ghê hơn, lời nói của Triệu Mạn rất có tính dẫn dắt, bây giờ thì mọi người cũng đã hiểu ra Quan Ngữ Hi đang tức vì cái gì.
Nhất thời, bầu không khí ở hậu trường trở nên rất vi diệu.
Những chuyện như thế này, ai nói cũng có lý của họ. Một bên là gương mặt đẫm nước mắt hoa lê đái vũ của nữ thần học tỷ, một bên là tân sinh viên mới nổi danh trong trường. Ai đứng ở chiến tuyến nào đều đã rất rõ.
Có người đứng ra nói: “Khương Tư Tư, em xin lỗi học tỷ một tiếng đi.”
Khương Tư Tư cạn lời nhìn bọn họ, “Sao em phải xin lỗi?”
Thấy cô không tỏ ý biết lỗi nhận sai, tiếng chỉ trích lại càng vang lên không ngớt, đến cả Hội trưởng Hội Sinh viên cũng phải đi qua xem xét tình hình.
Anh ta dựa vào chức danh cao quý của mình mà hắng giọng, “Khương Tư Tư, em nói một câu xin lỗi với Quan Ngữ Hi thì chuyện này chẳng phải xong rồi sao, sau này mọi người cũng dễ chung sống với nhau hơn.”
Khương Tư Tư nhìn anh ta, “Em không sai, tại sao em lại phải xin lỗi.”
“Tiết mục này không phải là màn biểu diễn của một cá nhân, cần phải chú trọng vào tinh thần đồng đội, mà em lại chỉ chăm chăm để bản thân mình được tỏa sáng, như vậy thì sau này sẽ chẳng còn ai tìm em hợp tác nữa đâu. Nghe lời học trưởng, nói một câu xin lỗi, sau này có biểu diễn gì mọi người đều sẽ tìm em.”
“Xin lỗi cái gì?”
Hình Ý Bắc đột nhiên xuất hiện, phá vỡ cục diện căng thẳng ở hậu trường.
Anh tung màn lên, thong dong đi đến trước mặt Khương Tư Tư, chắn cô phía sau lưng mình, ánh mắt đảo qua đám người ở đây một vòng.
Có người đã thức thời im miệng, nhưng vẫn có người lầm rầm không ngớt, muốn gây áp lực để Khương Tư Tư phải xin lỗi.
Hình Ý Bắc lại cười lạnh, “Đám các người, xảy ra sự cố thì không lo đi chất vấn vì sao đoạn nhạc gặp trục trặc mất tiếng mà lại ở đây gây khó dễ cho người cứu cánh, các người điên hết rồi à?”
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Quan Ngữ Hi cũng vô thức mà im bặt, cô ta ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Hình Ý Bắc, đang định mở miệng thì anh đã kéo tay Khương Tư Tư đi mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT