*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời tiết cũng thay đổi thất thường, rõ ràng khi sáng lúc xuất phát vẫn là nghìn dặm không mây, hiện tại đã trở thành mây đen giăng đầy, gió thổi qua cành cây thật nhỏ, một tiếng sấm vang tận mây xanh, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống rất nhanh, vô tình đập vào trên bậc đá xanh, văng trúng du khách đang lên núi viếng chùa thành gà nhúng nước, dẫn đến không ít chửi rủa.
Thịnh Mộc Vũ cũng là một trong những con gà nhúng nước đó, nhưng ỷ vào chân dài, một bước bằng ba bước của người ta nên rất nhanh đã chạy lên đến cửa chùa, đang trú mưa ở dưới gạch ngói.
Nước mưa làm ướt nguyên đầu tóc đen của cậu, giọt mưa nhỏ xuống từ ngọn tóc, trên mặt đều ướt, áo thun trắng cũng ướt đẫm, dán sát vào thân thể mê người, như có như không, đôi môi đỏ thẫm hơi thở dốc, nhưng không hiện ra vẻ chật vật, trái lại có vẻ hấp dẫn. Không ít nữ sinh đi ngang qua để tiến vào chùa đều đỏ mặt lặng lẽ liếc mắt nhìn, một bước đi thì có ba lần quay đầu.
Thịnh Mộc Vũ vẫy tóc ướt, một tay thuận lợi vén đầu tóc lên, cầm dây cột tóc màu đen tùy tiện buộc mái tóc dài vướng người lên. Ngũ quan đẹp kinh người lộ rõ, càng dẫn đến người chung quanh khe khẽ bàn luận, thậm chí có mấy người gan lớn, còn cầm điện thoại di động qua xin Wechat. Thịnh Mộc Vũ lắc tay lễ phép từ chối, cậu không có Wechat, không, nói một cách chính xác hơn, ngay cả điện thoại cậu cũng không có, chỉ có một cái điện thoại hãng Tiểu Linh Thông* để gọi điện.
(Điện thoại của bạn công nè)
Không phải cậu không có tiền mua nổi smart phone, mà là cậu quá lười, lười liên lệ với con người, lười lên mạng, chỉ cảm thấy những chuyện đó rất không thú vị, còn không thú vị bằng nằm trên sô pha đọc sách, ở trong sân trồng hoa, ngoại trừ nhổ cỏ.
Vẻ mặt của mấy cô gái không biết nói gì rồi lúng túng rời đi, Thịnh Mộc Vũ không sao cả mà đi vào chùa, ôiiiii, loại tình huống này xảy ra nhiều quá nên cậu tập mãi thành thói quen, việc này cũng sắp khiến cậu sợ con gái rồi.
Khi tiến vào chùa, mùi nhang đèn dày đặc, bên tai còn có tiếng chuông vang lên " đoong đoong", nơi gấp khúc chỗ hành lang thỉnh thoảng có tăng nhân đi qua. Khi tiến vào chính điện, một pho tượng Phật Thích Ca Mâu Ni tiến thằng vào đôi mắt, dáng vẻ khá là khó coi, bên cạnh có mấy hòa thượng vừa niệm kinh vừa ngồi thiền, du khách sẽ bỏ tiền mua nhang ở một cái bàn nhỏ, quỳ gối trên nệm cỏ, chắp tay trước ngực, thành kính quỳ lạy hứa nguyện.
Thịnh Mộc Vũ cũng bỏ ra một trăm đồng tiền mua ba cây nhang để vái, sau đó lại rẽ vào mấy chỗ khác đi dạo.
Mưa bên ngoài đã nhỏ, Thịnh Mộc Vũ cũng chuẩn bị về nhà, cậu còn chưa đọc hết sách nữa, phải trở về đọc thôi.
Cũng ngay lúc bước nhanh ra khỏi chùa, bị một hòa thượng còn trẻ tuổi ngăn lại, hòa thượng có khuôn mặt tuấn tú, đối xử với người ôn hòa lễ độ, trong tay cầm một sợi dây đỏ tươi đẹp, lẩm bẩm nói rằng: "Thí chủ, đã đến thì là khách, nào có đạo lý tay không trở về, thế giới to lớn, hiếm có được duyên, hòa thượng tặng cho thí chủ ngài lễ vật nhỏ, có thể bảo vệ ngài bình an khỏe mạnh..."
Chẳng biết tại sao, Thịnh Mộc Vũ cảm thấy đối phương cười có chút khiếp người, rất máy móc cứng đờ, giống như một thứ không phải người nhưng lại khoác lớp da người, trong thời tiết mưa dầm này càng khiến tay người nổi da gà.
Thịnh Mộc Vũ cảm thấy kỳ dị không dám lấy, làm bộ muốn đi, cổ tay trắng như tuyết đột nhiên bị hòa thượng đó mạnh mẽ giữ chặt, cậu tự nhận sức lực 1m8 mấy của bản thân cũng coi như lớn, nhưng khi ở trong tay đối phương lại không cách nào nhúc nhích, trên cổ tay phải bị cưỡng ép đeo lên sợi dây đỏ trong tay đối phương.
Sau khi đeo lên thì hành lễ với Thịnh Mộc Vũ, nụ cười quỷ dị: "Chúc ngài lên đường bình an, cáo từ. "
Nói xong liền đi, vòng qua một khúc ngoặt đã không nhìn thấy bóng dáng.
Thịnh Mộc Vũ nhíu mày, muốn giật dây đỏ đó xuống, không ngờ rằng không chỉ có tháo xuống không được, còn khiến chỗ cổ tay bị rách da, lưu lại một vòng đỏ.
"Chậc, sao mà làn da này cao quý thế. " Thịnh Mộc Vũ phiền não vỗ tóc một cái, nhấc chân đi về hướng dưới chân núi.
Về đến nhà tùy tiện làm chút thức ăn đã giải quyết xong vấn đề cơm tối, cậu không thích gọi thức ăn ngoài, mấy món đó không khỏe mạnh, ăn nhiều không tốt với thân thể. Mộc Vũ "tích mệnh" cũng sẽ không lấy thân thể của mình ra đùa giỡn, ăn một bữa thế, vậy chẳng phải công sức đánh thái cực ở công viên mỗi sáng của cậu không phải là đánh vô ích rồi sao.
Vì vậy cho dù tài nấu nướng của bản thân không phải rất tốt, cậu cũng vẫn kiên trì tự mình tự lực cánh sinh, tự cấp tự túc.
Thịnh Mộc Vũ rót cốc cẩu kỷ uống, ở thư phòng đọc sách, đồng hồ sinh học lúc 10h30 đến thì cậu đi tắm rồi đi ngủ, mọi thứ đều rất bình thường, cho đến tối hôm đó cậu nằm mộng, nói chính xác hơn là là mơ thấy ác mộng.
...
Sương trắng che chắn tầm mắt của Thịnh Mộc Vũ, cậu chỉ có thể dựa vào trực giác sờ soạn đi về phía trước, không biết đã đi bao lâu, vấp ngã trên một cái bậc thềm, may là Thịnh Mộc Vũ phản ứng nhanh, lấy tay chống đỡ mới tránh khỏi cảnh tượng bể đầu chảy máu, nhưng bàn tay bị ép nên bị thương, truyền đến cảm giác đau rát.
Thịnh Mộc Vũ nhịn đau, mò bậc thềm để đứng thẳng người, lúc này, sương trắng lại biến mất không thấy, cậu cuối cùng thấy rõ trước mắt.
Vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.
Đây... Đây... Đây không phải là ngôi chùa cậu đến ngày hôm nay sao? Tại sao cậu lại quay về đến nơi này?
Thịnh Mộc Vũ không biết mình đi lên như thế nào, chỉ biết là trên đường đi lên, bản thân bị dọa đến nỗi trái tim đột nhiên ngừng đập.
Trên cây to trong chùa không còn là vải đỏ tràn ngập mong ước, mà là treo đầy thi thể trẻ sơ sinh, máu chảy đầm đìa, đều tích thành vũng máu trên mặt đất, bọn trẻ vẫn còn dính cuống rốn, có chưa thành hình người, chỉ có đống máu...
Bầy quỷ trẻ con đó đột nhiên cùng mở bừng mắt ra, nhìn chòng chọc Thịnh Mộc Vũ, phát ra tiếng cười như chuông bạc, còn đôi chân lắc lư trên không trung.
Thịnh Mộc Vũ bị dọa lui về sau một bước, thiếu chút nữa rơi vào trong giếng nước bỗng nhiên xuất hiện, hô hấp của cậu đã sắp rối loạn, vội vàng cách xa miệng giếng đen kịt kia.
Tiếng cười của trẻ sơ sinh đã ngừng lại, ngay khi Thịnh Mộc Vũ cho rằng đã không có việc gì nữa, một cái tay xanh trắng đang chầm chậm phủ lên rìa miệng giếng.
Không đợi Thịnh Mộc Vũ phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt cũng lộ ra ngoài, là hòa thượng đưa cậu dây đỏ ngày hôm nay, chẳng qua giờ này khắc này, trên khuôn mặt thanh tú của đối phương đều là huyết lệ, sắc mặt xám trắng, trên cổ có dấu vết khâu vá, có thể là đường nơi cổ đó tét rồi, cổ của hòa thượng lấy một cái góc độ nghiêng lệch không bình thường, giống như Sadako ở Nhật Bản bò ra từ trong giếng, thân thể tàn khuyết nhúc nhích một cách vặn vẹo trên mặt đất lát đá xanh, kéo từng hàng máu bò đến phía cậu.
Thịnh Mộc Vũ không nói hai lời trực tiếp chạy ra, bên tai là tiếng cười của trẻ sơ sinh, phía sau có một cái hòa thượng quỷ đuổi theo, cậu nhanh chóng chạy đến cửa chùa rồi mở ra, chuẩn bị xuống núi.
Kết quả sau khi mở cửa ra, liền tặng cái lễ gặp mặt cho hòa thượng quỷ treo ngược, lúc này trên cổ chân cũng bị tay của một con quỷ nắm lấy, túm gắt gao, móng tay màu đen đều khảm vào trong thịt của cậu, kéo vào trong chùa.
Thịnh Mộc Vũ nhìn về hướng chùa, khắp nơi tất cả đều là hòa thượng quỷ, liều mạng đánh hòa thượng.
Ai ngờ được khóe miệng của hòa thượng quỷ nứt ra, mở ra cái miệng to như chậu máu muốn nuốt cậu vào...
"Hơ..."
Tỉnh mộng.
Thịnh Mộc Vũ sợ đến ra mồ hôi lạnh cả người, việc này quá chân thực rồi, chân thực đến nỗi cậu cảm thấy cổ chân của mình vẫn còn đau.
Vén chăn lên chuẩn bị xuống giường đi đổi cốc nước uống, Thịnh Mộc Vũ vừa nhìn liền lập tức ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên co chặt thân thể, nhìn chằm chằm cổ chân của mình, cả hai chân đều phủ đầy vết trảo màu đỏ.
Hết chương 1.