"Vậy mới ngoan."
Đàm Gia Tường vừa nói dứt lời liền nắm chặt cổ tay Hi Văn rồi kéo cô đến bên chiếc xe sang của mình.
Cô bỗng nhiên níu tay anh lại làm anh đứng yên theo cô.
Anh cau mày, quay lại hỏi.
"Cái gì nữa đây?"
Hi Văn sợ sệt nói.
"Còn...!còn quần áo của tôi."
Anh liếc mắt nhìn xuống đống quần áo bị nhàu nát nằm trên đất kia, đôi mắt hẹp ấy hiện lên vài tia khinh bỉ.
Nhìn sang bà dì đang tươi cười, khuôn mặt ấy lạnh lẽo giống như một tản băng, màu tóc trắng bạch kim ánh lên dưới nắng chiều càng làm anh thêm kiêu ngạo.
"Để bà ta dọn đi.
Tôi mua cái khác."
Nói rồi Đàm Gia Tường lại kéo mạnh tay cô, con người này hầu như không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, giống như chưa từng chạm vào phụ nữ nên không biết cách nâng niu vậy.
Anh đẩy Hi Văn ngồi bên ghế phụ lái, thắt dây an toàn cho cô một cách rất vội rồi qua bên kia ngồi vào trong.
Cô lén nhìn Đàm Gia Tường đang cài dây an toàn, nhìn dáng vóc của anh, đoán chừng anh cũng không lớn hơn mình là bao tuổi.
Nhưng nhìn anh rất chững chạc, hơn nữa lại rất nóng nảy lạnh lùng, rất khó bắt chuyện.
Anh bất ngờ quay sang làm Hi Văn giật thót tim, cô nhìn vội đi chỗ khác, thân hình bé nhỏ co rút lại.
Đàm Gia Tường không nói gì mà chỉ nhếch môi cười rồi phóng xe đi.
Chiếc xe bất ngờ nổ máy rồi lao vun vút trên đường làm Hi Văn như nín thở nhìn cảnh tượng vèo qua trước mặt, hai tay bấu chặt vào đệm ghế.
Lần đầu ngồi trên xe hơi hạng sang đã bị anh doạ đến hồn phiêu phách lạc, Hi Văn nhắm nghiền mắt lại không dám nhìn.
Xe phanh gấp lại thì liền tạo ra những âm thanh chói tai, Hi Văn bị cúi người về trước rồi lại ngã ra sau, lưng đập vào ghế làm cô choàng mở mắt.
Cô thở phào, giống như vừa thoát được một kiếp nạn thập tử nhất sinh.
Đàm Gia Tường nhìn khuôn mặt tái xanh như lá cây của cô mà bật cười thích thú.
"Gan cô bé vậy sao? Thỏ đế à?"
Cô nói không nên lời, ngồi yên ở đó nhìn anh đi ra khỏi xe.
Thấy cô vẫn chưa ra, Đàm Gia Tường chui nửa người vào trong xe rồi hỏi.
"Còn chưa chịu ra?"
Hi Văn gật gật, thấy mình bây giờ chẳng khác nào một con rối ngơ ngác, người ta dật giây thì đi, bằng không thì mất phương hướng không biết làm gì.
Cô loay hoay với dây an toàn, rối quá không biết nên mở nó ra thế nào mới phải.
Đàm Gia Tường thở mạnh, tặc lưỡi một cái rồi rướn người đến tháo nó ra giúp cô, không quên trách móc.
"Đúng là hậu đậu."
Cô vừa ra khỏi xe đã thấy nơi mà mình đứng vô cùng xa lạ.
Có lẽ vì vận tốc lái xe của anh quá nhanh nên cứ nghĩ nhà anh cũng gần thôi, nào ngờ cô còn chẳng biết nơi đây là nơi nào.
Còn căn nhà trước mặt, nó rộng lớn đến mức khiến Hi Văn hoa mắt, sắp há miệng ra mà thốt lên thì bị sự thô bạo từ tay Đàm Gia Tường làm cho tỉnh táo.
Anh kéo cô vào trong, đi cả một đoạn từ cổng ngoài rồi mới vào tới phòng khách.
Từ trong nhà, một bà lão chừng hơn 60 tuổi đi ra, mặc một bộ quần áo tối màu đơn giản.
"Cậu chủ về rồi ạ."
"Cha con đâu?"
Anh để Hi Văn đứng ở đó rồi cởi áo khoác ngoài ra đưa cho một người giúp việc khác còn khá trẻ, có lẽ bằng tuổi với cô.
Bà lão ban nãy đáp.
"Ông chủ vừa ra ngoài rồi ạ.
Còn đây là..."
Bà ấy nói rồi nhìn sang cô, dáng vẻ ngây thơ trong sáng này khiến bà trở nên hiền từ, đôi mắt nhăn nheo ấy cũng không có ý xấu gì.
Hi Văn không dám lên tiếng, chỉ đứng yên một góc đó mà nhìn về phía Đàm Gia Tường.
Anh tháo cúc áo trên tay áo sơ mi ra rồi quay lại nhìn.
"Đây ấy à? Người hầu riêng của con."
Hi Văn chớp mắt, không phải bất ngờ vì câu của anh vừa nói, mà là vì thái độ của anh khi nói chuyện với bà.
Từ khi gặp anh ở nhà bà dì, trong mắt cô Đàm Gia Tường là một người rất kiêu ngạo, không biết sợ ai cũng không cần sợ ai, ngược lại còn làm người ta thấy sợ.
Nhưng khi nói chuyện với bà, anh lại tỏ ra rất tôn trọng và dịu dàng.
Bà ấy nhìn cô thở dài, theo lời của anh mà đưa cô lên lầu để dọn phòng ngủ và thay quần áo.
Nhà anh rộng quá, đi mãi không biết được rốt cuộc nó có bao nhiêu phòng.
Bà Chu dẫn Hi Văn đi đến một căn phòng có cánh cửa gỗ sơn nhẵn bóng rồi mở cửa ra, bên trong được dọn dẹp sạch sẽ và ngăn nắp.
"Con vào đi."
Hi Văn cúi đầu lễ phép rồi bước vào, sự ấm áp đơn giản của nó khiến lòng cô nhẹ đi, không còn căng thẳng như khi ở gần Đàm Gia Tường nữa.
Bà Chu đi vào, đặt tay lên vai cô rất nhẹ nhàng rồi ôn tồn bảo.
"Cậu chủ bề ngoài khó gần nhưng không có ý xấu, con đừng sợ cậu ấy."
Cô cụp mắt không trả lời, chứng tỏ vẫn không chấp nhận được câu mà bà Chu vừa nói.
Cô chỉ vừa gặp anh cách đây chưa bao lâu, làm sao hiểu được anh là con người như thế nào.
Nhưng trước mắt thì đã thấy, việc ở gần và làm việc cho anh là chuyện chẳng hề dễ dàng.
Bà Chu thở dài, dắt tay Hi Văn đi đến bên giường rồi từ từ ngồi xuống.
"Cậu ấy đáng thương lắm, không giống như những gì con đã nhìn thấy đâu."
Cô cảm thấy, con người Đàm Gia Tường quả thực có quá nhiều thứ làm cho cô phải suy nghĩ và bất ngờ.
Hi Văn mạo muội hỏi.
"Là sao ạ?"
Bà Chu nhìn sang cô, đôi mắt đầy nếp nhăn ấy bỗng hiện lên những tia bi thương và đau khổ.
Bà là quản gia của nhà này đã lâu, có thể nói là giao phó đã hơn nửa đời mình cho Đàm gia.
Quá trình Đàm Gia Tường được sinh ra và trưởng thành thế nào, ngoài cha mẹ anh ra thì bà là người rõ nhất.
Khẽ thở dài, bà lắc đầu nhẹ rồi bảo.
"Từ sau khi bà chủ mất, tâm lí của cậu chủ không ổn định, rất dễ nổi nóng với mọi người."
Còn chưa nói ra hết những gì muốn nói, thì phía dưới lầu đã vọng lên âm thanh vỡ vụn của thủy tinh.
Bà ấy bất giác rùng mình một cái rồi vội vã đứng dậy bước đi, Hi Văn cũng chạy theo dìu bà Chu xuống dưới.
Cách mấy bậc thang nữa mới xuống phòng khách, ấy vậy mà giọng của Đàm Gia Tường đã vang dội khắp nơi.
Anh đứng trước mặt cô người giúp việc ban nãy, dáng vẻ cao lớn khiến cô ấy trở nên thấp hèn không khác gì một con chuột nhắt.
Khuôn mặt lạnh lùng ban nãy bây giờ trên trán nổi gân xanh, đôi mắt hẹp dài trừng lên trông vô cùng đáng sợ.
"Ai cho cô mang nó để ở đây? Là ai? Là ai hả?"
Đàm Gia Tường giống như người bị mất kiểm soát, lao đến túm lấy đôi vai yếu ớt kia mà lắc mạnh rồi đẩy cô bé ấy ngã xuống đất.
Cô bé sợ đến mặt mũi biến sắc, khóc nghẹn không thể trả lời.
Hi Văn hoảng sợ nhìn bình hoa tường vi bị đập vỡ vụn dưới đất, run giọng hỏi bà Chu.
"Tại...!tại sao không được mang hoa tường vi vào nhà vậy ạ?"
"Lúc sinh thời, tường vi là loại hoa mà bà chủ thích nhất.
Nhưng chỉ sau một đêm khi bà mất, chúng đều bị cậu ấy nhổ bỏ hết không sót cây nào."
Hi Văn run người, cảm thấy anh bây giờ không khác gì một con thú hoang thiếu đi tình thương của mẹ, vì thế mà phát điên.
Đàm Gia Tường giẫm chân lên những bông hoa tường vi vô tội, nhanh như cắt bắt lấy một mảnh thủy tinh lớn mà siết chặt lấy nó.
Máu tươi từ lòng bàn tay anh ứa ra, nhỏ giọt xuống sàn nhà, cũng không rõ anh muốn làm gì.
Bà Chu hốt hoảng đi xuống, khổ sở ngăn anh lại.
"Cậu chủ.
Cậu đừng như vậy.
Cậu bị thương rồi."
"Cậu chủ."
Hi Văn cũng muốn ngăn tình hình trước mắt trở nên xấu đi, nhưng lại không biết nên làm thế nào.
Cô nhớ đến lời mà bà Chu vừa nói, rằng bây giờ hoa tường vi chính là loại hoa mà anh ghét nhất.
Vậy nên trong khoảnh khắc ấy, cô đã chạy đến nhặt lấy chúng lên định ném ra ngoài.
Đàm Gia Tường bất ngờ xông đến, bàn tay dính máu giữ lấy cổ tay của Hi Văn làm tim cô sắp nhảy khỏi lồ ng ngực.
"Làm gì vậy?"
Giọng anh trầm xuống, giống như con thú đang gầm gừ sắp nuốt chửng con mồi ngay tầm mắt.
Hi Văn rối trí, giơ cánh tay đang cầm mấy nhánh hoa bị giẫm dập nát lên trước mặt anh.
"Anh không thích nó.
Nên...!nên tôi ném nó đi."
....