Khung cảnh cô tịch, tiêu điều tràn ngập sương máu trong Thần phủ, ảnh hưởng rất lớn đến thị giác.

Nếu không phải Tạ Vi Ninh đã mơ hai lần, rất quen với viện tử ở trong mộng, quả thật nàng chưa chắc phát hiện ra manh mối từ cảnh tượng trong Thần phủ.

Viện tử trong mộng đầy sức sống và tinh thần, giống như cây hoa quế nở rộ kia.

Mà trong Thần phủ, cây hoa quế đã biến thành cây khô mục nát; gian phòng vốn hoa lệ lộng lẫy như dành cho công tử nhà giàu cũng trở thành nhà gỗ đổ nát; bức tường tinh xảo bị tróc sơn, như thể nơi này đã gặp phải tai ương rất lớn. Khung cảnh tĩnh mịch nặng trĩu dường như cũng cho thấy nơi này đã bị chủ nhân chủ động chôn giấu, không muốn nhắc tới.

Tạ Vi Ninh chạm nhẹ lên thân cây, cây khô dường như rất dễ bị bẻ gãy, chỉ đến gần cũng cảm thấy cực kỳ yếu ớt, lá rụng thưa thớt, còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành khói tan biến, lúc này mới khiến người ta nhận ra đây là Thần phủ chứ không phải là hiện thực.

Tạ Vi Ninh ngơ ngác nhìn, nhớ lại hình ảnh cũng xem như niên thiếu tốt đẹp trong giấc mơ biến thành thế này, trái tim không khỏi đau đớn, chủ động rời khỏi Thần phủ.

Canh giờ ước định vừa đến, Phong Thầm tránh tầm mắt của đám Hộ Thiên Vệ, ra khỏi Tây viện tới tìm Tạ Vi Ninh. Hắn thấy nàng ngồi trong viện, chống cằm như rất nhàm chán, hai mắt đờ đẫn nhìn về một nơi, vẻ mặt cũng sầu muộn chưa từng thấy trước đây.

Hắn nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Đợi lâu quá à?”

Tạ Vi Ninh dần dần hồi thần: “Lúc này mới giờ sửu thôi… Ngươi đến đúng giờ, ta cũng không tính là chờ.”

Phong Thầm đứng trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, trầm giọng nói: “Vậy nàng vẫn không muốn đổi về sao? Nếu thật sự không nỡ như vậy, vậy thì đến khi trở về từ nơi Thần tộc rồi hẵng đổi.”

Tạ Vi Ninh nghe giọng hắn nghiêm túc như vậy, ngẩng đầu cũng thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn.

Nàng chợt nhận ra, thiếu niên trong mộng xuất hiện trọn vẹn trước mắt nàng, mặc cho hiện tại hai bên hoán đổi thân thể, hình ảnh trông buồn cười đến thế, nhưng không ảnh hưởng đến sự quen thuộc mà nàng cảm nhận.

Khung cảnh hoang tàn vừa rồi khiến tâm tình khó chịu, thoắt cái đã sáng tỏ thông suốt.

Cũng phải.

Hắn còn ở đây cũng đã tốt lắm rồi. Hiện thực mới quan trọng nhất.

Tạ Vi Ninh cười nói: “Không có, không phải ta không muốn đổi về, vẫn phải làm tốt chuyện nên làm mà.”

Nàng nghĩ một chút, nói thật: “Bởi vì ban nãy ta vào Thần phủ trong cơ thể ngươi, đột nhiên phát hiện viện tử và cây khô ở trung tâm Thần phủ rất giống cảnh trong mơ của ta, gần như y hệt. Nhưng trong mộng nhìn thấy ngươi ở thời thiếu niên, viện tử đó vô cùng sáng sủa hoa lệ, mà Thần phủ của ngươi lại… Ngươi biết mà.”

Phong Thầm hơi sửng sốt.

Tạ Vi Ninh nói: “Cho nên, so sánh với nhau, ta mới hơi tức cảnh sinh tình. Có điều bây giờ không sao nữa rồi, ngươi ở hiện thực rất tốt, hoàn toàn không giống cảnh trong Thần phủ. Ngươi cũng không cần lo lắng cho ta, giờ chúng ta đổi lại thân thể thôi.”

Nàng nói rồi đứng lên, chuẩn bị dẫn Phong Thầm vào phòng, hai người tìm một vị trí thích hợp để đổi lại thân thể, tránh lại phát sinh tình trạng ngủ dưới sàn nhà lạnh run người như lần trước.

“Thần phủ, có thể phản ánh tâm cảnh của chủ nhân ở mức độ nhất định.”

Phong Thầm trầm tư một lát rồi nói: “Trong ký ức của ta, không có ấn tượng sâu sắc với viện tử trong lời kể của nàng, nhưng nó lại xuất hiện ở Thần phủ, chắc chắn bên trong có điều kỳ quặc.”

Tạ Vi Ninh xoay người, chần chờ nói: “Ý của ngươi là…”

Phong Thầm trầm ổn nói: “Lúc trước nghe nàng nhắc tới cảnh trong mơ mà ta lại không nhớ, ta bèn nghĩ, có lẽ đoạn ký ức này đã bị ta phong ấn.”

Tạ Vi Ninh nghe hiểu ý nghĩa trong lời của hắn, ánh mắt sáng bừng: “Chẳng lẽ, có khả năng phong ấn ở trong Thần phủ của ngươi?”

Phong Thầm dừng một chút rồi nói: “Tự phong ấn một đoạn ký ức… không dễ phá giải đâu.”

Hắn nói: “Chắc sẽ phong ấn trong Thần phủ, nhưng muốn cởi bỏ thì cần ‘chìa khóa’. Sau khi phong ấn, chìa khóa sẽ bị ý nghĩ còn sót lại giấu đến nơi rất khó phát hiện, sau đó sẽ mất luôn đoạn ký ức này.”

Tạ Vi Ninh hỏi: “Nghĩa là ngươi sẽ không nhớ ra chìa khóa đặt ở đâu sao?”

“Không chỉ thế.” Phong Thầm nhíu mày nói, “Còn quên mất chìa khóa là gì.”

Đây mới là phong ấn ký ức hoàn toàn.

Người bình thường sẽ không dễ dàng ra quyết định như vậy, trừ phi đã xảy ra chuyện gì đó.

Nếu muốn khôi phục đoạn ký ức này, thật sự phải dựa vào cái gọi là “Duyên phận” và “Vận mệnh” mới có thể làm được.

Phong Thầm thấy Tạ Vi Ninh lộ vẻ mặt thất vọng, trái tim thắt lại, âm thanh trầm thấp: “Nàng yên tâm, ta sẽ nhớ lại.”

Tạ Vi Ninh cảm nhận sự chắc chắn trong giọng nói của hắn, như thể đang đảm bảo điều gì đó, nàng phản ứng lại vội vàng nói: “Ta không có ý đó, ngươi đừng tự tạo áp lực, dù sao hiện tại chúng ta đều tốt đẹp, cũng không có điều gì tiếc nuối.”

Tạ Vi Ninh có nói thêm gì đi nữa, Phong Thầm cũng chỉ nhẹ gật đầu, trông như nghe lọt lời giải thích của nàng, trên thực tế không ai biết rốt cuộc hắn nghĩ như thế nào.

Chuyện hoán đổi thân thể không thể tiếp tục trì hoãn, tránh việc tới sáng mai xuất phát mà vẫn chưa tỉnh lại, vậy thì không ổn rồi.

Hai người bước vào phòng, Tạ Vi Ninh suy ngẫm, vẫn quyết định ngồi trên giường, mỗi người một bên, như vậy tới lúc đổi về bị hôn mê thì đều có nơi dựa vào.

Hai bàn tay đặt lên nhau, theo nàng tâm niệm vừa động, ấn phượng hoàng trên người bắt đầu di chuyển, cảm giác mất trọng lực quen thuộc ập tới. Hai người cảm thấy đầu óc tối tăm rồi ngã xuống.

Cùng lúc đó.

Thị nữ vội vàng truyền tin nhận được cho Phó Liên Dao ở nhà chính.

Sau khi bức thư được trình lên, tất cả thị nữ người hầu trong phòng thấy sắc mặt chủ tử, tức khắc cảm thấy không ổn, ai ai cũng cúi đầu xuống thấp, sợ bị trút giận lây.

“Phế vật!”

Tờ giấy mỏng manh dường như vang lên tiếng giòn giã, tuy không có trọng lượng nhưng lại bị sức mạnh đập xuống đất.

“Tạ Vi Ninh chẳng qua chỉ là một thượng tiên!” Phó Liên Dao suýt thì mất khống chế biểu cảm, “Tam trưởng lão đến cả chút việc nhỏ này cũng không làm xong?! Đã cho lão Không gian Nguyên Vực, thế mà còn có thể thất thủ?! Lẽ nào mọi tu vi của lão đều vô dụng cả sao!”

Không ai dám nói chuyện ngay lúc này.

Trong phòng, sau tiếng rống giận lại là sự yên tĩnh chết chóc.

Phó Liên Dao phập phồng bộ ng ực không ngừng, mí mắt giật giật, bà lấy tay đỡ trán như đang giảm bớt cảm xúc.

Chỉ có bà mới biết sự kinh hãi trong lòng mình lớn đến mức nào.

Từng chuyện nằm trong dự đoán và hoàn toàn nắm chắc, đều phát triển theo một hướng không ngờ tới, làm sao có thể không giận? Làm sao mà không sợ?

Bà nắm hai pháp bảo Thần tộc trong tay, thậm chí trước đó còn giao dịch với Thần tộc đọa ma kia, bà giúp lão tiếp tục sống, cấy ma hạch vào cơ thể người khác, lão sẽ truyền một phần sức mạnh cho bà.

Trừ điều này, còn có Yêu giới, hợp tác với Yêu Chủ, toàn bộ Yêu giới là con át chủ bài của bà.

Lực lượng khổng lồ như thế, tất cả mưu đồ đều không có kẽ hở, vì sao đáy lòng lại có chút bất an?

Tam trưởng lão vừa chết, Chử Vũ bị trảm.

Yêu giới… Hẳn là đã bị lộ trước mặt hai giới Tiên Ma.

Toàn bộ không giống những gì bà đã tưởng tượng trước đây!

Ánh mắt Phó Liên Dao sâu thẳm, giữa mày dường như hơi nóng nảy, móng tay cấu thật mạnh, để lại vài dấu đỏ.

“Người đâu.” Bà lạnh lùng nói, “Mấy ngày sắp tới trông chừng tiểu thư, không được rời khỏi nửa bước.”

Thị nữ do dự đáp: “Nhưng tiểu thư lo nghĩ sầu muộn, muốn ra ngoài tìm Y tu nổi tiếng để khám bệnh của nàng, nếu chỉ ở trong viện, e là trong lòng sẽ…”

“Trạch viện lớn như vậy vẫn chưa đủ để nó tản bộ mấy ngày sao?” Phó Liên Dao càng nghe càng mất kiên nhẫn, như hận sắt không thành thép, giọng điệu lạnh lẽo đầy bất mãn, “Nếu muốn thành chuyện lớn, chút đau khổ cũng không nhịn được? Sao nó còn xứng làm người nhà họ Phó?”

Bà lại cất tiếng nói: “Nói với nó, mấy ngày ta không ở đây phải chăm chỉ tu luyện. Lần này ta đi là tìm cách khôi phục thân thể cho nó!”

Phó Liên Dao nói: “Bảo nó phải nhớ, trên người nó chảy dòng máu của huynh trưởng ta! Chuyện nó nên làm là lợi dụng huyết mạch bán Thần tộc này, tu luyện đến bậc tối cao, đứng ở vị trí Tiên Đế, thay huynh trưởng cúi nhìn chúng sinh!”

Nói tới đây, gương mặt bà xuất hiện một tia dịu dàng, giây lát lại biến mất, biến thành lãnh khốc vô tình.

Phó Liên Dao nhíu mày thật chặt, thấp giọng bối rối, như thể đang tự nhủ: “Nhược Vụ… sao lại biến thành bộ dạng như hiện tại?”

Quả thực một trời một vực với những gì bà kỳ vọng.

Phó Liên Dao lại hồi thần, lạnh mặt phất tay áo rời đi.



Sắc trời bắt đầu sáng tỏ.

Ma cung, hai người nằm trên giường Ma chủ dần thức tỉnh, lần này bọn họ cũng tính là tỉnh rất sớm, còn kịp về phòng của mình trước khi bị thuộc hạ phát hiện, đỡ phải rơi vào cảnh xấu hổ.

Tạ Vi Ninh vò tóc, nhúc nhích cơ thể, gian nan bò xuống giường, thuận miệng nói: “Vậy ta về trước đây, chút nữa bếp sẽ đưa bữa sáng đến chỗ ngươi, ta sẽ sang.”

Mấy ngày trước bọn họ đổi thân thể, nàng lấy thân thể Ma chủ yêu cầu đưa cơm đến nơi này, nói rằng ‘Đế Nữ’ sẽ ăn cùng nàng.

Hiện tại đã đổi về, nàng ngẫm lại cũng cảm thấy ăn ở đây khá ổn, tự do, còn được tán gẫu thêm với Phong Thầm.

Thấy Phong Thầm nhất thời im lặng, Tạ Vi Ninh quay đầu thắc mắc hỏi: “Không lẽ ngươi không thích ăn cùng ta?”

“… Không có.”

Phong Thầm mở mắt ra, thấp giọng nói: “Vừa rồi đang tìm một thứ.”

Tạ Vi Ninh tò mò: “Thứ gì?”

Vẻ mặt Phong Thầm hơi vi diệu, nhưng vẫn có thể giữ bộ dạng bình tĩnh mặt không đổi sắc, duỗi tay biến ra một hộp ngọc từ Thần phủ.

Lúc này Tạ Vi Ninh mới nhớ ra: “À đúng rồi, ta đã cất khuyên tai mà ngươi tặng ta ở trong Thần phủ của ngươi. Khéo thật, giờ ta mang về đeo lên.”

Dứt lời, nàng muốn vươn người tới lấy hộp ngọc về.

Nào ngờ ngón tay vừa chạm tới hộp ngọc, Phong Thầm cử động, chuyển hộp ngọc sang vị trí khác.

Tạ Vi Ninh sửng sốt: “Ngươi có ý gì?”

“Không cần trở về mới đeo.”

Phong Thầm nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Hả?” Tạ Vi Ninh nói, “Ngươi muốn để ta đeo lên ở đây hay sao? Nhưng ở chỗ ngươi không có gương…”

Phong Thầm điềm thản nói: “Ta giúp nàng.”

Vừa dứt lời, Tạ Vi Ninh cảm thấy cổ tay bị người ta tóm lấy, vô thức ngồi xuống giường, bị lực tác động, thân thể bất giác hướng về trước.

Nàng nhìn khuôn mặt dường như gần trong gang tấc, tức khắc mở to mắt.

Phong Thầm mở hộp ngọc, lấy khuyên tai ra, vẻ mặt bình thản nói: “Lúc trước nàng thay ta đeo lên, lần này đến lượt ta đeo lên cho nàng.”

Tạ Vi Ninh hơi mấp máy môi muốn nói gì đó, lại toàn thân cứng đờ, đầu óc ong ong, dường như chỉ nghe thấy tim đập mạnh mẽ rõ ràng, căng thẳng khó tả.

Sau đó nàng nhận ra vành tai mình được ngón tay ấm áp của đối phương nắm lấy, động tác rõ ràng rất nhẹ nhàng, giác quan lại như được phóng đại vô hạn, khiến nàng cảm nhận vô cùng rõ ràng.

Lúc cảm giác nặng trĩu truyền đến từ tai, tầm mắt Tạ Vi Ninh đột nhiên rơi xuống, nhìn yết hầu hơi nhô lên của đối phương, đến khi yết hầu lên xuống mới kinh ngạc phát hiện hiện tại bọn họ đã gần nhau đến mức nào, dường như đến cả tiếng hít thở cũng rất rõ ràng.

Nàng nâng mắt, nhất thời ngây ngốc, trùng hợp Phong Thầm cũng rũ mắt nhìn xuống.

Hai người bất giác bốn mắt nhìn nhau.

“Chủ thượng!” Giọng Đoạt Kiêu chợt vang lên bên ngoài, còn có vẻ lo lắng, “Phù Ngạn nói Đế Nữ đã biến mất!”

“……”

Hai bên chuyển dời ánh mắt.

Gương mặt Tạ Vi Ninh nóng bừng, hơi tức giận nói: “Ngươi xem đi! Nếu không phải ngươi giữ ta lại đeo khuyên tai, cũng sẽ không kéo dài thời gian như vậy, còn bị người ta phát hiện ta không ở trong phòng! Xấu hổ quá!”

Phong Thầm: “……”

Hắn bị Tạ Vi Ninh đấm nhẹ một cái, sau đó thong dong đứng dậy: “Ta ra ngoài nói chuyện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play