Theo thời gian trôi, ánh sáng dần rời đi, sắc trời tối mịt, từng làn hơi lạnh lẽo nhè nhẹ leo lên từ mặt đất.
Hai người nằm dưới đất lần lượt cử động mí mắt và ngón tay.
Tạ Vi Ninh mơ hồ cảm thấy khí lạnh quét qua, phần da lộ ra bên ngoài có chút lạnh lẽo, buộc phải vùng vẫy để đứng lên, nhưng cảm giác nặng nề trong đầu khiến nàng thức dậy rất khó khăn.
Nàng vừa cử động cơ thể, còn chưa mở mắt, muốn thức dậy nhưng lại không thể, phát hiện hình như mình được một đôi tay vững vàng đỡ lên.
Rời khỏi sự lạnh lẽo, toàn thân thoải mái hơn rất nhiều, tựa hồ người phía sau cũng rất mạnh mẽ, cảm giác quen thuộc khiến nàng bất giác dựa vào một lát mới miễn cưỡng mở mắt.
“…Ngươi tỉnh trước rồi à?” Tạ Vi Ninh chống tay xuống đất để ngồi dậy.
“Vừa tỉnh.” Phong Thầm thấy nàng đã tỉnh, bèn đứng lên.
Nhưng nghĩ đến tư thế trước khi hôn mê, dường như hai người tỉnh lại không phải tư thế đó, hắn không khỏi nhíu mày.
Tạ Vi Ninh đứng lên, đối mắt với hắn một cái rồi tự nhiên mà dời đi.
Lần đầu tiên thân thể hoán đổi không quen lắm, hiện tại lần thứ hai đổi lại, khi nhìn người mang gương mặt của mình đối diện dường như cũng hơi quen quen rồi.
Tạ Vi Ninh quan sát một vòng rồi nói: “Trông sắc trời bây giờ có vẻ đã tối rồi. Không biết lần này… ngủ một ngày hay mấy ngày nữa?”
“Một ngày.” Phong Thầm nhàn nhạt nói, “Qua một ngày sẽ không nằm dưới đất đâu.”
Tạ Vi Ninh nghĩ một chút: “Cũng phải, nếu quá lâu, những người khác chắc chắn sẽ phát hiện không đúng, có lẽ còn tưởng chúng ta mắc bệnh nan y nào đó và mời Y tu rồi.”
Nếu lần đổi này không có trở ngại, hai người dự định sẽ đi làm chuyện riêng của mình.
Đúng lúc này, ngoài phòng truyền vào tiếng thảo luận rất nhỏ, nghe như đang lo lắng sao bọn họ ở trong phòng mà không có tiếng động nào.
Tạ Vi Ninh ra hiệu cho Phong Thầm im lặng, bảo hắn chỉnh lại y phục, đừng để y phục không chỉnh tề, sẽ khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Chờ hắn sửa lại vạt áo sơ sơ, Tạ Vi Ninh mới dùng thân phận Ma chủ, chủ động mở cửa ra.
Tiếng cửa gỗ vang lên “Kẽo kẹt”, ba người trong viện đột nhiên phản ứng lại, đồng loạt quay lưng lại, nhưng cảm thấy cũng không khỏi quá chột dạ, lại đồng thời xoay người.
Tạ Vi Ninh nhìn đám người Kiếp Sát, hơi ngạc nhiên hỏi: “Kiếp Sát, các ngươi tới đây có chuyện quan trọng báo cáo à?”
Nàng nhớ ban đầu chỉ có Phù Ngạn chờ bên ngoài, Kiếp Sát đến đây, chẳng lẽ có chuyện gì đó rồi?
“Không có gì.” Kiếp Sát hành lễ, thận trọng liếc nhìn Ma chủ, rồi lại liếc sang Đế Nữ, cúi đầu xuống, vất vả lắm mới thốt ra một câu: “Đã đến giờ cơm tối, bếp đã chuẩn bị xong thức ăn, nhưng Đế Nữ vẫn chưa ra ngoài, bọn ta có chút lo lắng, sợ để lỡ… món ăn nóng.”
Trên thực tế là bởi vì càng lúc càng muộn, vẫn không thấy bên trong có tiếng động gì, các nàng mới bắt đầu nghi ngờ có điều gì đó không ổn.
Hơn nữa, nếu tiếp tục kéo dài, sợ là Tiên Hậu cũng sẽ nghi ngờ, đến lúc đó phát hiện Đế Nữ nằm trong phòng Ma chủ, còn nằm chung với Ma chủ dưới đất, không biết trong lòng Tiên Hậu sẽ nghĩ thế nào! Nếu nàng muốn nói mấy câu tốt đẹp về chủ thượng trước mặt Tiên Hậu, sợ cũng rất khó thay đổi ấn tượng này!
Cũng may, sự lo lắng vừa nảy sinh, Ma chủ và Đế Nữ đều đã tỉnh lại, lúc này Kiếp Sát mới nhịn lại được câu này.
Phù Ngạn cũng vội nói: “Phải đó Ma chủ, hiện giờ không còn sớm nữa, nếu tiếp tục để lâu thì đồ ăn sẽ nguội mất.”
Nàng lại nhìn về phía Đế Nữ, hỏi dò: “Điện hạ, vậy có phải người sẽ về Tây viện không?”
Tạ Vi Ninh bừng tỉnh đại ngộ, tuy rằng mơ hồ cảm thấy ánh mắt của ba người này hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nhận ra có gì không đúng, đang định gật đầu thì chợt nhớ ra hiện tại nàng là Ma chủ.
“……” Phong Thầm nhận được tín hiệu, thong dong nói: “Đưa đồ ăn đến đây cũng được.”
Ba người trong viện chấn động toàn thân, tuy đã chuẩn bị tinh thần trong lòng, nhưng vào lúc này vẫn bị chấn động mạnh.
Kiếp Sát thầm nói, lúc trước nàng còn lo lắng chủ thượng và Đế Nữ không có mấy tiến triển, giờ chưa được bao lâu, bọn họ đã tăng tốc đến bước này rồi? Hiện giờ đến cả ăn cơm Đế Nữ cũng muốn ở bên chủ thượng, chủ thượng còn đồng ý mang thức ăn đến chủ viện, phải biết rằng trước đây hắn không hề có chút hứng thú nào với thức ăn!
Đến thế này rồi, vậy lúc trước ở thư phòng chủ thượng còn đang do dự điều gì?!
Tạ Vi Ninh nhớ Tây viện còn có Tiên Hậu, vội vàng bổ sung: “Nhớ báo trước cho Tiên Hậu, xem bà nói thế nào, nếu muốn cũng có thể đến đây dùng bữa.”
“Vâng.”
Chờ ba người đều lui ra, Tạ Vi Ninh sờ cằm, thắc mắc: “Ngươi có cảm thấy ánh mắt các nàng nhìn chúng ta vừa rồi rất lạ hay không?”
Phong Thầm nhíu mày nói: “Có lẽ là do chuyện mang thức ăn đến chủ viện. Quen là được rồi.”
Tạ Vi Ninh vô cùng tán đồng.
Không lâu sau, người hầu bưng mấy đ ĩa thức ăn đến, bởi vì Tạ Vi Ninh cảm thấy ăn trong phòng lên mùi sẽ ngột ngạt, nên bảo bọn họ bày trên bàn dưới hiên của viện tử, mọi người nhanh nhẹn hoàn thành, rồi mau mau rời đi.
Phù Ngạn nói: “Nô tỳ đã hỏi Tiên Hậu, người nói không có hứng thú, điện hạ và Ma chủ cứ ăn đi.”
“Được.” Tạ Vi Ninh vẫy tay nói, “Vậy ngươi lui ra đi.”
Phù Ngạn đứng ở đây, “Ma chủ” như nàng sao có thể ăn thoải mái nổi?
Do là mệnh lệnh của Ma chủ, không phải Đế Nữ, Phù Ngạn do dự một chút, nhìn về phía Đế Nữ.
Phong Thầm hơi gật đầu, lúc này Phù Ngạn mới cúi người lui ra.
Chung quanh không còn người ngoài, Tạ Vi Ninh gấp gáp nhấc chén đũa lên, thấy người đối diện không có động tác nào, chỉ rót ly trà, nghĩ đến lời dặn của Tiên Hậu, bèn hỏi: “Ngươi không ăn à?”
Nàng nói: “Ta thấy hôm nay có thêm mấy món đưa đến đây, đủ cho hai người, ngươi không ăn, ta sợ ăn không hết.”
Ánh mắt Phong Thầm soi xét trên bàn.
Tạ Vi Ninh thấy khuôn mặt hắn vẫn đang do dự, hỏi: “Hay không có món nào ngươi thích?”
“Ta không có sở thích đặc biệt.”
Phong Thầm cũng không mấy chú trọng thức ăn, nhưng nhận ra Tạ Vi Ninh thỉnh thoảng nhìn sang, vẫn cầm lấy đũa, tùy tiện gắp vài món ở gần.
Tạ Vi Ninh nhìn mấy lần, lại nói: “Ngươi còn nói ngươi không có sở thích, ta thấy ngươi toàn gắp thức ăn thanh đạm, có phải chỉ thích thức ăn nhạt một xíu không? Giống như ngươi thích uống trà đấy?”
Tạ Vi Ninh nói rất tự nhiên: “Tất nhiên là quan tâm ngươi. Nếu ngồi ăn cơm cùng bàn, sao chỉ để một mình ta ăn thật ngon, mà để ngươi ăn trong khó khăn chứ?”
Hai chữ “quan tâm” do nàng nói ra, khiến Phong Thầm nhất thời sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần, cảm xúc trong lòng giống như biển lớn mênh mông, mặt biển luôn phẳng lặng lúc này lại có từng đợt gợn sóng chạy dài.
“Không khó khăn.” Phong Thầm dừng một chút rồi nói, “Nàng yên tâm ăn đồ của mình là được.”
“Được.”
Tạ Vi Ninh tuy đồng ý ngoài miệng, nhưng động tác không dừng lại giây nào, thấy hắn chỉ gắp thức ăn bên chén, bèn bưng một đ ĩa trông tương đối thanh đạm không dầu mỡ bên phía mình đến gần chén của hắn.
“……”
Phong Thầm im lặng gắp một chút.
Vừa ăn hết hai miếng, lại có một món đưa đến trước mặt hắn, Tạ Vi Ninh vẫn nâng tay không bỏ xuống.
Ba món được đặt xuống.
Phong Thầm bình thản nói: “Đủ rồi.”
Tạ Vi Ninh ngoan ngoãn nói: “Được.”
Ăn đến cuối, nàng múc một chén canh thanh đạm đưa sang: “Sau bữa cơm là một chén canh, cho đỡ ngấy.”
Tầm mắt Phong Thầm rơi xuống ngón tay bên thành chén của nàng, dường như lộ ra một tia kiên định, trong lòng vô cớ xúc động, nghe lời nhận lấy.
Tạ Vi Ninh cảm thấy hơi no, đang chuẩn bị gọi người tới dọn dẹp thì dư quang nhìn thấy hình như Phong Thầm lại múc thêm nửa chén, có điều hắn không thể hiện quá nhiều, dáng vẻ như mọi chuyện rất bình thường.
Nhưng nàng quan sát cả một bữa cơm, người này rất ít khi ăn, ăn thì bữa nào cũng chỉ gắp hai miếng, chẳng khác nào ăn thực đơn giảm cân, không ngờ lại ăn nhiều canh đến vậy?
Chẳng lẽ, hắn thật sự chỉ thích mấy món có nước?
Tạ Vi Ninh trầm tư nhìn thêm mấy lần.
Sau khi qua bữa cơm chiều, cũng không còn sớm nữa, theo lý mà nói “Đế Nữ” nên về Tây viện tu luyện hoặc nghỉ ngơi, còn Ma chủ cũng nên tĩnh tọa hoặc đến thư phòng xem thử có chuyện gì cần xử lý không.
Nhưng Phong Thầm lại không đứng lên ngay, hắn chợt nói: “Mấy ngày nữa Chử Lôi sẽ có hành động.”
Tạ Vi Ninh nghe tin, vô cùng bất ngờ: “Cái gì… Ngươi nói Tam trưởng lão à?”
Phong Thầm điềm nhiên nói: “Kiếp Sát và Đoạt Kiêu vẫn đang theo dõi lão ta, theo những tuyến đường hành động mấy ngày trước của lão, hẳn là không lâu nữa sẽ ra tay với Đế Nữ.”
“Với ta?” Tạ Vi Ninh phản ứng lại rồi nói, “Không đúng, hiện tại là với ngươi?”
Tin này của hắn quá đột ngột, trong lúc ăn cơm cũng không có ai tới bẩm báo, thoạt nhìn tựa hồ đã sớm biết chuyện này, nhưng chuyện quan trọng như vậy, vì sao hiện tại mới nói với nàng?
Tạ Vi Ninh nghĩ đến đây, lại nhìn bộ dạng già đời của hắn, linh quang chợt lóe, nói: “Cho nên, ngươi mới sảng khoái đồng ý đổi thân thể với ta?”
Phong Thầm: “Xem như thế.”
Tạ Vi Ninh nhận được câu trả lời, cảm giác ngực mình như bị đập thật mạnh, tê dại từng chút khiến nàng khó mà nhịn nổi.
Nàng khẽ nói với tâm tình phức tạp: “Xem như thế, lại là xem như, sao ngươi lắm xem như thế vậy?”
“Không có gì.” Tạ Vi Ninh lắc đầu thở dài rồi nói, “Nếu ngươi nói Chử Lôi muốn ra tay, vậy Chử Vũ thì sao? Nàng ta có hành động gì không? Hay ngươi đã có kế hoạch? Ta cũng cảm thấy ngươi trong cơ thể ta quả thật không dễ xảy ra bất trắc, cũng tiện hơn nhiều, ngẫm lại cũng khó trách ngươi lại đồng ý đổi thân thể.”
“Chử Vũ có Ám Giao Vệ trông coi.”
Phong Thầm hờ hững nói: “Chỉ cần Chử Lôi hành động, Ám Giao Vệ sẽ bắt nàng ta và khống chế.”
“Ồ.” Tạ Vi Ninh cảm thán nói, “Không ngờ các ngươi vẫn đi tới bước này.”
Phong Thầm nhìn nàng: “Ta sớm đã đoán được việc này, nàng không cần lo lắng.”
Hắn trầm giọng nói: “Chử Vũ có huyết mạch Yêu tộc, ước chừng còn có quan hệ với Yêu giới, bắt được nàng ta có thể ngày sau còn có chút ích lợi. Chử Lôi là Ma tu thuần, hẳn là thân phận ở Yêu giới không cao.”
Tạ Vi Ninh tỏ vẻ tán đồng: “Không sai, hiện tại hẳn là bọn họ cũng không biết chúng ta đã phát hiện rất nhiều chuyện, Tiên giới cũng không để lộ bất kỳ dị thường nào. Chúng ta ở thế chủ động, giải quyết mọi chuyện sẽ dễ dàng.”
“À đúng rồi.” Tạ Vi Ninh nhớ ra một chuyện, “Không phải nói ma khí ở Ma giới khiến người ngoại giới cấp thấp chỉ ở được hơn mười ngày thôi sao? Vừa nãy ta ngồi ở bậc thềm chờ ngươi đã nghĩ rất nhiều cách, ta cảm thấy có một cách không tệ, chút nữa ngươi về có thể tìm một tiên quan hoặc Hộ Thiên Vệ truyền tin đến cho Tiên Đế.”
Phong Thầm: “Tiên Đế?”
Tạ Vi Ninh bật cười: “Đúng vậy, ngươi dùng thân phận Đế Nữ để hỏi ông ấy có thể đồng ý cho Ma giới thuê mảnh đất giáp với Tiên giới hay không. Như vậy, ở bên ngoài Ma giới chúng ta có thể xây khách đi3m và một vài cửa hàng buôn bán Hắc Thạch, còn có thể xây vài khu bán mô hình đặc sắc của Ma giới.”
“Sau khi chúng ta thuê khu đất bên ngoài, những người khác ở đó, dù chỉ vào được Ma giới mười mấy ngày, nhưng cũng có thể ra ngoài nghỉ ngơi nhanh rồi vào tiếp.”
“Đúng vậy, chính là mô hình Đỉnh Vạn Ma loại nhỏ, giống như bản đồ cát.” Tạ Vi Ninh khoa tay múa chân nói, “Nhưng toàn bộ Đỉnh Vạn Ma khá lớn, cần phải thu nhỏ kích thước, dù có to bằng bốn bàn tay cũng chưa chắc có thể thấy rõ chi tiết, loại này giá rẻ thôi. Mỗi một kiến trúc của Đỉnh Vạn Ma, như cổng lớn, tửu lầu gì đó, còn có con đường chợ Đông Tây, loại này thiết kế rõ ràng, có thể nâng giá cao một chút.”
“Tuy đều là đồ chơi, nhưng lợi nhuận thấp và tiêu thụ mạnh.” Tạ Vi Ninh bắt đầu nở nụ cười, như thể thấy được rất nhiều linh thạch thu vào tay, “Hơn nữa có thể khảm Hắc Thạch vào từng cái, xem như tăng chút giá trị. Dặn luyện khí sư tạo ra một vài đặc tính, ví dụ như có thể lóe sáng hoặc tự bay, tự tháo rời và lắp ráp lại, luyện khí sư kiểu gì cũng có thể nghĩ ra ý tưởng mà.”
Tạ Vi Ninh nói rồi, không nhịn được mà lấy giấy bút ra ghi lại, thúc giục: “Ngươi mau về đi, thuận tiện nói với Tiên Đế, nếu đồng ý để Ma giới thuê thì hai giới Tiên Ma có thể hợp tác xây dựng công trình này, chúng ta sẵn sàng trả tiền thuê người. Đến lúc đó nếu người Tiên cung muốn tới Ma giới, chỉ cần lấy ra lệnh bài chứng minh thân phận sẽ tự động được giảm 10%! Nếu Tiên giới muốn mua Hắc Thạch, có thể lấy mức giá hữu nghị… À không, giảm 10% so với người khác!”
Phong Thầm: “……”
Tạ Vi Ninh: “Hơn nữa, muốn khởi công ở Tiên giới, chẳng phải có người nhà đến quan sát mới yên tâm sao? Ngươi mau đi đi! Nếu Tiên Đế đồng ý nhớ báo ngay cho ta đấy, sau đó đừng quên giúp ta tu luyện! Ngươi xem hiện tại ta đã giúp ngươi chuyện Đỉnh Vạn Ma, ngươi phải giúp ta tu luyện thật nhiều nha!”
Phong Thầm: “…Ừm.”
Hai người tự giác phân công nhiệm vụ, trước khi Tạ Vi Ninh chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, Hộ Thiên Vệ đã truyền tin đến rất nhanh.
Nàng hào hứng ra ngoài nghênh đón, nghe thấy Tiên Đế đã đồng ý đề nghị này, nhất thời cảm tạ thêm vài câu.
Hộ Thiên Vệ thấy Ma chủ thành khẩn như vậy, cũng ngượng ngùng nói: “Ma chủ không cần cảm tạ ta, muốn cảm ơn thì vẫn nên cảm ơn Đế Nữ, nàng ấy đã đề xuất việc này, Tiên Đế mới đồng ý.”
Tạ Vi Ninh đáp ngay: “Chắc chắn rồi, Đế Nữ làm nhiều việc vì Ma giới ta như vậy, sao ta có thể không cảm ơn nàng!”
Nàng cũng rất tự bội phục bản thân đấy!
Sau khi Hộ Thiên Vệ trở về, dùng Thông Lục Nghi báo cáo tất cả các chuyện mình đã nhìn thấy nghe thấy với Tiên Đế.
Phía Tiên Đế tất nhiên có tiên quan cảm ứng được Thông Lục Nghi, ông nghe sự chân thành trong lời của Hộ Thiên Vệ, vui mừng nói: “Xem ra Tố Chỉ không hề khoa trương, không ngờ Ma chủ làm việc càng ngày càng khiến người ta yên tâm.”
Tuy trước đó ông từng yên tâm bởi vì đã trò chuyện với nhau, nhưng vừa nghe nói các chuyện mà Ma chủ làm cho Đế Nữ, cũng không khỏi hài lòng.
Có người nghiêm túc để tâm tới nữ nhi của mình như vậy, ai mà không thích chứ?
.
Ngày thứ hai.
Tạ Vi Ninh nghĩ đến việc không cần tự thống khổ tu luyện, thức dậy cực kỳ sung sướng, dậy rất sớm, vừa nhìn thấy mới giờ Mẹo, nàng đảo tròng mắt, đột nhiên muốn nhân dịp dậy sớm này để làm một chuyện.
Người sau bếp dậy sớm bận rộn, chợt nhìn thấy xuất hiện một bóng hình ở cửa, toàn bộ ngơ ngác.
Quản sự xoa mắt, lần đầu tiên nhìn thấy Ma chủ vào đây!!!
“Chủ thượng…” Quản sự hoảng loạn tiến lên hỏi, “Ngài muốn…”
Tạ Vi Ninh dừng bước, ánh mắt cẩn thận quan sát, hỏi: “Hẳn là ngươi hiểu công việc nơi đây nhất nhỉ?”
Quản sự căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng: “Vâng.”
Tạ Vi Ninh yên lòng: “Hỏi ngươi một chuyện.”
Quản sự ngay lập tức nói: “Mời chủ thượng nói!”
Tạ Vi Ninh giơ tay ra hiệu cho hắn nhỏ tiếng, khẽ nói: “Ngươi có biết có loại canh nào ăn vào buổi sáng, vị ngon thanh đạm không dầu mỡ, tốt nhất là tương tự như trà?”
Nàng nói xong liền cảm thấy yêu cầu này khá giống như cố tình làm khó, cũng không khỏi làm khó dễ người ta.
Tạ Vi Ninh vừa định chuẩn bị đổi lại, quản sự vỗ tay một cái, giọng nói đầy chắc chắn: “Vậy chẳng phải là canh Tu Khương sao!”
“Thế giới vạn vật nhiều linh thực như vậy, tất nhiên có loại canh này chứ.” Quản sự nói, “Linh thảo Tu Khương, vị tựa như trà xanh, kỳ thật có thể dùng như thuốc, đem đi nấu canh thì vị không khác gì trà, không chỉ thế mà còn có công dụng tĩnh tâm bổ khí, giải tỏa căng thẳng sầu não.”
Trước kia Tạ Vi Ninh chưa từng nghe thấy nên không hiểu mấy chữ này nghĩa là sao, nói thẳng: “Nếu có thì phiền ngươi dạy ta nấu chén canh này.”
“Vâng! Tất nhiên là… Hả?!” Quản sự kinh ngạc hỏi, “Ngài muốn đích thân nấu? Loại canh này để thuộc hạ nấu là được rồi, sao lại để ngài tự nấu chứ!”
“Không phải.” Tạ Vi Ninh giải thích, “Tự nấu mới tỏ được sự chân thành.”
Nếu Phong Thầm đã thích uống trà, vậy nàng muốn cảm tạ hắn, cũng nên tỏ chút quan tâm, sao có thể dùng thứ mà người khác đã làm sẵn chứ?
Quản sự như đã giác ngộ, quay đầu nhìn đầu bếp ra hiệu bọn họ đi tìm linh thảo Tu Khương, mỉm cười mời Ma chủ vào bếp, còn đặc biệt bảo những người còn lại dùng pháp thuật dọn dẹp nơi này sạch sẽ.
Tạ Vi Ninh đi theo để nhận biết linh thảo và gia vị, thế mới biết canh Tu Khương có nghĩa là gì.
Buổi sáng Kiếp Sát sẽ đến thư phòng, chuẩn bị đi cùng Ma chủ đến cổng lớn Đỉnh Vạn Ma. Nàng nhớ đêm qua Ma chủ còn dặn dò cổng lớn quan trọng hơn cả quan trọng, “hắn” phải tự mình theo dõi, nào ngờ đợi nửa canh giờ cũng không nhìn thấy người, buồn bực rời đi thì nghe được dưới bếp có tiếng động lớn, bèn đi đến.
Vừa vào trong, nhất thời như bị sét đánh.
Tạ Vi Ninh dư quang thoáng nhìn có bóng người ở bên ngoài, ngẩng đầu nhìn thấy Kiếp Sát, dường như đã nhớ ra: “Ối, ta quên mất. Ngươi chờ một chút, ta nấu xong canh này sẽ đi.”
Kiếp Sát khó tin mà nói: “Chủ thượng, ngài đích thân hầm canh cho…cho Đế Nữ?” Ngoài Đế Nữ, còn có ai phải ăn chút gì đó vào buổi sáng chứ?
Tạ Vi Ninh cúi đầu quạt lửa, dùng pháp thuật điều khiển lửa để nấu canh, đối với người lần đầu xuống bếp như nàng quả thực càng thêm khó khăn, chẳng bằng dùng cách nguyên thủy, thuận miệng đáp: “Phải.”
Kiếp Sát: “Sao ngài… đột nhiên nghĩ đến sẽ làm việc này?”
Tạ Vi Ninh đáp: “Chỉ là cảm thấy vẫn chưa làm gì nhiều cho hắn.”
Kiếp Sát kinh ngạc nói: “Ngài cũng nhận ra sao?!”
Tạ Vi Ninh: “……”
Ông nói gà bà nói vịt, nhưng vì sao nghe lại đúng tâm sự thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT