Phàm là người vào Thập Cảnh tháp, đều sẽ rơi vào không gian giống như bí cảnh, tầng thứ nhất là một vùng tối tăm, Thập Cảnh tháp sẽ tự động mở một cánh cửa trước mặt mỗi người, sau khi bước vào sẽ tách biệt với những người còn lại, không gặp nhau nữa.
Người ta nói trong Thập Cảnh tháp có giấu các loại kỳ trân dị bảo và sách quý, lấy được một vật cũng cảm thấy đủ rồi. Mà nó là vật Thần tộc, được Thần tộc tạo ra và không ngừng hoàn thiện, nhiều năm trôi qua, phảng phất cũng tự sinh ra một ít linh trí.
Thập Cảnh tháp sẽ dựa trên tâm cảnh và thiên phú thể chất của người vào mà tự động hoạch định một con đường thích hợp, chẳng qua đường lên tháp gian nan thế nào, đạt được những gì thì tùy thuộc vào bản lĩnh mỗi người.
Nguyên nhân là thế này, có vài người tiến vào có thể sau một năm mới ra ngoài, một số cũng chỉ qua được một ngày, nhưng thực sự hiếm người trải qua một tháng. Nghe nói Thập Cảnh tháp cũng biết mất kiên nhẫn mà đuổi người.
Mọi người nóng lòng muốn đi vào, Tạ Vi Ninh đứng bên dưới nghe, khẽ cảm thán: “Trời ạ, ở trong tháp hẳn một năm, loại nghị lực gì thế?” Sống ngày này qua ngày khác trong tháp, nghĩ thôi cũng cảm thấy bội phục.
Ám Giao Vệ bên cạnh nghe thấy, nhỏ giọng đáp lời: “Đế Nữ điện hạ, biết bao người muốn ở Thập Cảnh tháp mười năm hoặc cả đời. Có được cơ duyên khó cầu này, một năm mười năm đối với chúng ta mà nói thì tính là gì? Chỉ là chuyện búng tay trong nháy mắt mà thôi.”
“…Không. Ta không thấy vậy.” Tạ Vi Ninh giải thích, “Nếu ở bên ngoài, ngẩng đầu có thể ngắm bầu trời, cúi đầu có thể thấy mặt đất, ra cửa có thể ngắm phố phường, về nhà có thể tận hưởng yên bình, thỉnh thoảng tìm một niềm vui mới mẻ. Cuộc sống như vậy, ta có thể tiếp thu chấp nhận một năm mười năm hoặc bao nhiêu năm cũng được.” Xét về tuổi bình quân của bọn họ ở nơi này, hàng chục hàng trăm năm cũng đều được.
Ám Giao Vệ: “Điện hạ, thuộc hạ không hiểu, tu luyện này thì có khác gì?”
Nét mặt Tạ Vi Ninh nặng nề, nói: “Ở trong tháp, đến cả một người nói chuyện cũng không có, chỉ có một mình, nếu lỡ thấy được con đường lên tháp nào đó, trên đường đi chỉ có không gian tối thui, không thấy được hình ảnh khác, làm sao chịu đựng nổi chứ? Như vậy tính ra, nếu gặp được bí cảnh để ngươi chém giết yêu ma, nói không chừng còn có chút thú vị.”
Trước đây không đích thân trải qua, chỉ đọc trên sách, không cảm thấy gì. Tu luyện như vậy, thăng cấp và gần như bất tử, pháp thuật trên ngón tay có thể chế phục một tòa thành, có thể lên trời xuống đất, có thể cứu vớt chúng sinh; còn cảm thấy rất lợi hại thú vị, hóa thành giấc mộng tiên hiệp.
Nhưng khi thật sự đến lượt mình, liền rất bội phục, làm sao mà vai chính trong sách có thể nhanh chóng quen với việc thăng cấp đánh quái trong một bí cảnh, tu luyện hơn mười năm, phá cảnh mà ra cùng với tu vi và pháp bảo, vào lúc người khác cho rằng hắn đã chết lại chiến thắng trở về, sáng mù mắt mọi người.
Bí cảnh có yêu thú có vẻ đều xem là tốt, vai chính trong sách cũng có thể ở bên trong pháp bảo của mình, một khi tu luyện thì thương hải tang điền*, lúc ra ngoài, cảnh giới đã cao hơn kẻ thù mấy cảnh giới, trở tay kéo mây gọi mưa, còn phụ mẫu là người thường đều đã già nua.
(Ji: *沧海桑田 – Bãi bể nương dâu, thế sự xoay vần)
Tóm lại, tuy rằng nàng rất kính nể, nhưng không thể nào tưởng tượng hay chấp nhận nhiều năm chỉ sống trong một không gian, còn phải vui vẻ ước ao, mà hoàn toàn không có bất kỳ khó chịu gì —— ngay cả lúc nàng chơi game mới hăng hái, luyện nhân vật nửa tháng lại cảm thấy chán ngán, sau đó bắt đầu Phật hệ*.
(Ji: *佛系 – từ lóng chỉ thờ ơ với mọi chuyện, không quan trọng thắng thua)
Có lẽ có một số việc, chỉ khi tự mình trải qua mới có thể hiểu được.
Trong lòng Tạ Vi Ninh cảm khái, tò mò, lo lắng, chờ mong và bất an, cảm xúc phức tạp đan xen lẫn lộn, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở nhẹ, sau đó hít một hơi thật sâu.
“Đúng rồi.” Nàng bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, “Trước đó ta đã nói với Ma chủ các ngươi, chờ ta ra khỏi Thập Cảnh tháp sẽ tìm hắn. Nếu lâu quá mà ta chưa ra ngoài, phiền ngươi giúp ta nói với Ma chủ.”
Ám Giao Vệ nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ, nét mặt kiểu: Ta hiểu mà!
“Hóa ra Đế Nữ điện hạ lo lắng điều này. Xin Điện hạ yên tâm, chủ thượng để người vào Thập Cảnh tháp, chắc chắn đã hiểu rõ chuyện bên trong đó. Hắn không phải kẻ không nói lý lẽ, dù người ở trong tháp bao lâu, hắn cũng sẽ thông cảm. Sau khi vào tháp, điện hạ chỉ cần lo cho bản thân là tốt rồi, đừng lãng phí cơ duyên.”
Tạ Vi Ninh: “……”
Ám Giao Vệ có lòng tốt nhắc nhở, Phù Ngạn cũng phụ họa: “Đúng vậy, điện hạ yên tâm đi. Nô tỳ thấy Ma chủ không phải là người như vậy, hắn cũng đã tu luyện hơn trăm năm, chắc chắn đã đoán trước được điều này.”
Tạ Vi Ninh bị các nàng nói đến mất tự nhiên, nói cứ như nàng và Ma chủ có quan hệ gì đó vậy.
Nói thế cũng phải… Nàng quên mất, lúc trước để tiện hành động, nàng và Phong Thầm giả vờ có tình ý, hiện giờ đã đổi lại thân thể, mấy ngày nay mải mê ham chơi, không kịp làm rõ với người ngoài.
Việc này nói ra bây giờ cũng không tiện, nàng chỉ đành chờ ra khỏi tháp mới nói với Phong Thầm.
Tạ Vi Ninh nghĩ xong, vẫn cảm thấy kỳ quái, giật giật môi nói: “Sao các ngươi đều cảm thấy ta không muốn ở lâu trong tháp là bởi vì Ma chủ thế?”
Phù Ngạn: “Hở? Không phải à? Nếu không phải như vậy, vậy vì sao điện hạ chỉ bảo bọn ta nói với Ma chủ, mà không nhắc tới Tiên Đế Tiên Hậu một chữ.”
“……”
Nói rất có lý, căn bản không có cách nào phản bác.
Nhưng mà!
Rõ ràng không phải như vậy!
Tiên Đế Tiên Hậu ở Tiên giới, hiểu rõ Thập Cảnh tháp hơn bất cứ ai, cần gì phải nói?
Tạ Vi Ninh hơi cất cao âm lượng, nhớ ra bên cạnh còn có người ngoài, chỉ khẽ nói: “Không phải ta nói rồi à? Đó là bởi vì trước đó đã nói với Ma chủ sẽ tìm hắn, ta sợ đi vào quá lâu sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng có!”
Khóe miệng Ám Giao Vệ cong lên, nói: “Đúng là thế. Trước đó Điện hạ đã nói với chủ thượng sẽ vào Thập Cảnh tháp, thì cho dù đi vào bao lâu, chủ thượng cũng sẽ không hiểu lầm.”
Tạ Vi Ninh trợn trừng hai mắt, khó tin mà nói: “Logic của ngươi là gì thế hả?” Nàng nói không lại rồi!
Phù Ngạn vội vàng chen vào hai người khuyên nhủ: “Điện hạ điện hạ, đừng cáu, còn có người ngoài ở đây. Điện hạ mau xem, bọn họ chuẩn bị lên cả rồi!”
Tạ Vi Ninh xoay đầu lại, mới phát hiện bất tri bất giác tiên quan đã nói xong, mời những người còn lại lên bậc thang vào Thập Cảnh tháp. Mọi người đang nhanh chân đến lối vào tháp, nửa đường còn có người quay đầu nhìn nàng, dường như không hiểu nàng đang đợi điều gì.
“Bỏ đi, bỏ đi.”
Tạ Vi Ninh nói: “Ta vào Thập Cảnh tháp, nếu các ngươi muốn đợi ở bên ngoài thì tự sắp xếp thay phiên nhau hoặc tìm một khách đi3m gần đây cũng được.”
“Vâng. Điện hạ đi mau lên.”
Chờ đến khi Tạ Vi Ninh bước lên, gật đầu với tiên quan và tiến vào Thập Cảnh tháp, Phù Ngạn mới không nhịn được mà cười khẽ: “Vừa rồi Điện hạ giận đến mức đỏ mặt.”
Ám Giao Vệ nhìn nàng, bình tĩnh bổ sung: “Giận? Sợ là thẹn quá hóa giận ấy.”
.
Tạ Vi Ninh cùng mọi người vào Thập Cảnh tháp, khoảnh khắc nàng bước vào, ấn phượng hoàng trên cánh tay lặng lẽ lóe lên một chút, nhưng đã bị quần áo che lại, không ai phát hiện ra.
Sau khi cổng lớn khép lại, ánh sáng biến mất.
Tầng thứ nhất quả nhiên là một không gian đen như mực, mọi người an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của nhau.
Không bao lâu, trước mặt một người bừng lên một chùm sáng, một cánh cửa lớn hiện ra, người này là kẻ đứng đầu cảnh giới Tiên quân.
Đối phương mỉm cười, chắp tay nói: “Các vị, ta vào trước nhé.”
Người bên cạnh xoay sang chúc mừng hắn.
Ngay sau đó, “cửa” của người nọ cũng hiện ra, hắn hành lễ với Tạ Vi Ninh: “Đế Nữ, ta cũng vào trước.” Người này đứng đầu cảnh giới Thượng tiên.
Cứ như thế, chỉ còn mỗi Tạ Vi Ninh chưa có đường lên tháp.
Nàng đang nói thầm trong lòng, phút chốc trước mắt xuất hiện chùm tia sáng, nhưng không phải cánh cửa, mà là một đường cầu thang thẳng.
Chùm sáng rọi xuống, cầu thang chỉ thấy được năm bậc đằng trước, bốn phía tối mịt.
Tạ Vi Ninh chần chờ bước một chân lên, lúc hai chân dẫm lên bậc thang đầu tiên, mặt đất và ánh sáng phía sau hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nàng và bốn bậc tiếp theo, cùng với chùm sáng chiếu toàn bộ cơ thể.
Cầu thang treo giữa không trung, không có mặt đất, không có vách tường, như thể lùi về sau một bước sẽ rơi vào vực sâu vô tận, đi tới một bước mà không cẩn thận sẽ rớt xuống vách núi.
Cực kỳ giống hiệu ứng của phim kinh dị hoặc trinh thám nào đó.
Khi chỉ còn một bậc thang, ánh sáng hiện ra trước mặt, “bụp”, bậc thang phía sau biến mất, lại “bụp” nữa, nhạc nền dừng lại.
Nàng nói tới gì nữa vậy?
—— Nếu lỡ thấy được con đường lên tháp nào đó, trên đường đi chỉ có không gian tối thui, không thấy được hình ảnh khác.
Thật sự là sợ cái gì thì cái đó tới liền.
Không hổ là Thập Cảnh tháp đã mở linh trí!
Tạ Vi Ninh không kìm nổi nữa, bật cười giễu cợt chua xót một tiếng, rồi chấp nhận số phận và tiếp tục bước lên cầu thang.
Cầu thang này còn có vùng xoắn ốc, như đang nói với nàng đã lên một tầng, lúc tiếp tục bước lên trên, cảm thấy thời gian trôi đi thật lâu, cũng không biết sẽ phải đi bao lâu, dường như không nhìn thấy điểm đích.
—–
Lúc Tạ Vi Ninh đang bước lên bậc thang ở Thập Cảnh tháp, người nào đó bên ngoài cũng đang dựa theo yêu cầu của nàng mà phân phó thuộc hạ làm việc.
Có được kiến nghị của nàng, Phong Thầm truyền đạt nguyên lời nói với Tổng quản sự phụ trách xây dựng đỉnh vạn ma.
Tổng quản sự vừa nghe thấy kiến nghị về công trình biểu tượng của Ma giới và trạm dịch, vô cùng tâm phục khẩu phục Ma chủ, lập tức hoạch định trên bản vẽ ban đầu, trở nên chi tiết hơn, thuận tiện xin thêm một khoản tiền.
Chỉ là chuyện cửa hàng Hắc Thạch, thực sự rất khó quyết định
Giống như lời mà Phong Thầm đã nói với Tạ Vi Ninh trước đó, sau khi Tổng quản sự nghe thấy cũng cảm thấy rất hay, nhưng thực tế chưa chắc sẽ có hiệu quả tốt.
Ma khí ở Ma giới quá nặng, càng ngày càng nồng đậm, trăm năm qua ngày ngày ma khí càng dày hơn, tuy đối với tu luyện của bọn họ là chuyện tốt, nhưng cũng có hạn chế rất lớn, rõ ràng nhất chính là dễ dàng ảnh hưởng đến tâm cảnh khiến tẩu hỏa nhập ma, Ma tu cũng như thế, những người bên ngoài tiến vào, sợ là càng khó chống đỡ hơn.
Tổng quản sự chỉ đành nói sẽ xem đây là điểm cần cân nhắc, ngày sau có phương án chi tiết và địa điểm mới có thể bắt đầu quy hoạch.
Phong Thầm ở thư phòng, nghe Tổng quản sự hưng phấn đề nghị đủ thứ cả buổi chiều.
Đến khi mời được người đi, hắn thở phào nhẹ nhõm mà không hề nhận ra, hiếm khi nhớ lại lúc ban đầu xây dựng Vô Niệm Thành, ngồi xuống xoa giữa mày.
Vừa ngồi xuống, theo thói quen mà đưa mắt nhìn Thông Lục Nghi.
Ngoài viện vang lên tiếng thông báo: “Chủ thượng, các vị trưởng lão cầu kiến.”
“Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, Phong Thầm cất Thông Lục Nghi vào Thần phủ, quét mắt về phía người đang bước tới.
Tam trưởng lão cười nói: “Chủ thượng bận rộn, đã hơn một tháng không nói chuyện với bọn ta rồi.”
Đại trưởng lão thì ngạc nhiên nói: “Đến Tiên giới một chuyến, sao ta cảm giác tiểu tử ngươi trẻ lại thế?”
Trông thì cũng có chút, nét mặt không căng thẳng nghiêm túc như trước, hiện tại mới thực sự có dáng vẻ mới hơn một trăm tuổi.
“……”
Vừa nói ra lời này, khắp nơi yên tĩnh lại.
Phong Thầm cứng đờ người.
Ngay cả Nhị trưởng lão cũng không biết nói gì. Vẻ mặt Tam trưởng lão thì trực tiếp treo cứng ở đó, trông có vẻ dở dở ương ương.
Đại trưởng lão: “Sao vậy? Lão phu nói không đúng à?”
Tam trưởng lão lại nở một nụ cười, mà là ngoài cười nhưng trong không cười: “Đại trưởng lão, chẳng lẽ ý của lão là đang nói chủ thượng đến Tiên giới đã có một cuộc sống sung sướng hưởng thụ?”
Đại trưởng lão trầm ngâm một lát, nhìn sang Phong Thầm, lại nhìn sang Tam trưởng lão, như được giác ngộ, sáng tỏ mà nói: “Tam trưởng lão nói không sai, lão phu không nghĩ tới điểm này, đây không phải chuyện hôm nay chúng ta muốn tới hỏi sao! Chủ thượng, trước đây ngài đã nói đối với Đế Nữ chỉ là diễn kịch, nhưng mấy ngày nay lời đồn tán loạn, truyền tới cả Ma giới, thật sự khiến bọn ta không đoán được ngài đang nghĩ gì, diễn kịch hay là… từ diễn thành thật rồi?”
Phong Thầm: “……”
Nét mặt hắn lạnh nhạt, không nói chuyện, bỗng dưng điều chỉnh lại tư thế.
Tam trưởng lão không chờ nổi, nói thẳng: “Chủ thượng, rốt cuộc chúng ta đánh hay không đánh Tiên giới thế?”
Phong Thầm không đổi sắc mặt mà nói: “Việc này tạm hoãn.”
Tam trưởng lão: “Chủ thượng! Chúng ta đã chuẩn bị nhiều ngày cho việc này, sao cứ trì hoãn như vậy…”
“Tam trưởng lão.” Phong Thầm lạnh mặt xen vào, “Chuẩn bị nhiều ngày, há có thể lại nóng lòng nhất thời?”
Nhị trưởng lão bên cạnh nhanh chóng hòa giải: “Tam trưởng lão chớ sốt ruột, hiện giờ chủ thượng vừa mới chấp chưởng Ma giới, đang là thời điểm mấu chốt. Ma giới chưa sửa sang xong, đã vội vã khai chiến với Tiên giới, vậy chẳng phải sẽ tự loạn đầu trận tuyến sao? Còn nữa, chuẩn bị nhiều ngày cũng do chủ thượng sắp xếp, ngươi cần gì phải nóng vội đến thế?”
Tam trưởng lão suýt nữa thì tức nghẹn chết.
Dựa vào năng lực của Phong Thầm, nếu muốn đánh thắng Tiên giới, khả năng vô cùng lớn. Lão đã chờ vài thập niên đến gần trăm năm, ngóng trông có một ngày có cơ hội tận hưởng cảm giác Ma giới làm chủ. Đến lúc đó lão là trưởng lão dưới trướng Ma chủ, chẳng phải là dưới một người trên vạn người sao, huống hồ lão còn có mối quan hệ tốt với Ma chủ.
Hơn nữa mượn tay Ma chủ, nếu Yêu giới vực dậy, lão cũng có thể vớt được không ít chỗ tốt… Nhưng việc này, mắt thấy sắp tới tay rồi, đột nhiên ngoài ý muốn Tử Lôi, Đế Nữ gì đó xuất hiện, khiến Ma chủ hoàn toàn lạc lối! Thất bại trong gang tấc!
Ma chủ đã nói như vậy, hai trưởng lão khác cũng không muốn hỏi tiếp, nếu tạm thời không đánh Tiên giới, bọn họ sẽ lui ra làm việc khác trước. Nhị trưởng lão còn kéo Tam trưởng lão không cam lòng đứng đó đi ra ngoài, trấn an vài câu.
Đại trưởng lão ở lại, chờ đến khi chỉ còn lại mình và Phong Thầm, mới đến bên cạnh hắn, trịnh trọng nghiêm túc nói: “Việc này tạm hoãn thì tạm hoãn thôi, ta tin tưởng trong lòng ngươi có dự tính. Nhưng về sau nếu chúng ta muốn đánh Tiên giới, chuyện của ngươi, phải kết thúc sạch sẽ mới được.”
Phong Thầm nhíu mày nói: “Chuyện của ta?”
Hắn không quen thân thiết với đại trưởng lão sau nhiều năm xa cách như vậy.
Đại trưởng lão nói rồi vỗ lên lưng hắn: “Vừa rồi ta hỏi ngươi có phải từ diễn thành thật hay không, ngươi lại không hé răng. Đừng tưởng rằng lão phu không biết, theo tính tình của ngươi, nếu thật sự không có gì, nhất định nói rõ ràng dứt khoát.”
Phong Thầm kinh ngạc.
Đến khi nhận ra chữ “Chuyện” là chỉ điều gì, ngón tay hắn khẽ run rẩy, đôi mắt xẹt qua một tia bối rối, nhất thời không khí xung quanh bức bối khó tả.
Hầu kết của hắn lăn lên rồi xuống, trầm giọng nói: “Không…”
“Không cái gì mà không?” Đại trưởng lão ý vị thâm trường nói, “Lão phu đã sớm nhìn ra giữa ngươi và Đế Nữ e là không đơn giản, việc này có gì mà không chịu thừa nhận? Ngươi sao có thể là nam tử vô trách nhiệm như vậy! Nếu ngươi đã nói tạm hoãn chuyện Tiên giới, vậy thì hãy làm rõ chuyện của ngươi và Đế Nữ, không được dùng chiêu trò lừa gạt, đường đường chính chính mà đánh. Ngươi hiểu ý của lão phu mà.”
—— Giữa ngươi và Đế Nữ e là không đơn giản.
—— Việc này có gì mà không chịu thừa nhận?
—— Ngươi sao có thể là nam tử vô trách nhiệm như vậy!
Ba câu nói đồng thời vang vọng trong đầu, hàm nghĩa đằng sau khiến con ngươi của Phong Thầm hơi co lại, thần sắc đột nhiên biến đổi: “Hoang…”
“Lão phu nói đến đây thôi, ta đi trước.”
Đại trưởng lão nói xong, hành lễ đơn giản với hắn rồi lui ra ngoài, đến cả một cơ hội để người ta nói thêm một câu cũng không có.
Chỉ còn lại Phong Thầm, cảm xúc thay đổi không ngừng, rũ mắt một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Quả thực hoang đường.”
Sắc trời Ma giới tối nhanh hơn ở Tiên giới.
Ngọn nến đặt trên bàn, Phong Thầm mở sách trong tay, dừng lại trên một trang thật lâu.
Hắn lấy lại tinh thần lần nữa, lật sang trang sau, ánh mắt dừng trên dòng đầu tiên.
Đây là quyển sách chỉ có một bản.
Hắn từng đọc qua một lần, có chút ký ức về pháp thuật, trận pháp, bùa chú và luyện khí, các cách thức chế tạo và hoàn thiện cơ quan, pháp bảo. Lúc ấy không có hứng thú, nhưng đối với Ma giới hiện tại thì tương đối thích hợp.
Cùng một dạng chữ, bình thường hắn có thể đọc nhanh như gió, đọc xong sẽ không quên. Nhưng hôm nay không biết là do ánh nến quá lập lòe, hay quyển này đã qua nhiều năm nên chữ viết mờ đi, làm hắn không có cách nào ghép những từ này một cách suôn sẻ để hiểu, việc đọc còn khó khăn hơn trước.
Phong Thầm tập trung, lại cúi xuống đọc tiếp.
Hắn điều chỉnh cánh tay cầm sách, ánh nến lại nhảy lên theo làn gió nhẹ.
“Bộp.”
Phong Thầm đóng sách lại, đặt lên bàn.
Sau đó đứng lên ra ngoài phòng.
Hôm nay không thích hợp để đọc sách.
Phong Thầm dứt khoát trở về tẩm viện, chuẩn bị tu luyện, củng cố cảnh giới.
Hắn theo thói quen bước vào viện, vào phòng, vừa định ngồi xuống tiến vào Thần phủ thì đột nhiên dừng lại.
Cùng một căn phòng, một vài vật trang trí có vị trí khác biệt, như dấu vết của người sống trước kia, không gian hắn vốn quen thuộc lại có chút xa lạ.
Phong Thầm chợt đứng lên, trầm mặt, dời chậu hoa từ bên cửa sổ sang một góc phòng, rồi đặt bình trà trở về bàn tròn giữa phòng chứ không phải ở mép giường, thuận tay dịch lại ghế dựa trở về chính giữa.
Đến khi hắn trở lại ngồi trên giường, đột nhiên nhớ tới một chuyện, tức khắc lại như đứng đống lửa, ngồi đống than.
Hàng mi dài như quạt của Phong Thầm rũ xuống, tạo thành một cái bóng râm.
Hắn nhìn bên cạnh, đống chăn gối cuộn tròn cùng với gối ngọc đặt bừa bãi.
Từ trước đến nay phòng Ma chủ không cho phép người ngoài tiến vào, càng không cho phép bất cứ ai đến gần.
Những dấu vết nhỏ này, trong gần một tháng qua, không một ai biết.
Phong Thầm nhìn cũng biết, người từng nằm ở đây đã xoay người như thế nào, tư thế ngủ tùy tiện đến mức nào.
Thần sắc hắn đen thui, sửa sang lại chăn gối, chỉ là đầu ngón tay hơi nóng vô cớ, vừa bắt đầu bước đầu tiên liền nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh.
Cuối cùng hắn mới đắm mình vào tu luyện, nhắm mắt thật lâu.
Phong Thầm lại đứng lên, bước vào viện thản nhiên luyện kiếm.
Hôm sau.
Lúc Kiếp Sát tiến đến bẩm báo, nhìn thấy thần sắc của Ma chủ cực kỳ xấu.
“Chủ thượng.” Kiếp Sát do dự nói, “Ta đã tra được Tam trưởng lão và một đội trong Ma quân có quan hệ rất thân thiết, có lẽ đội đó không thể tin.”
“Ừm.”
“Đêm qua hình như Tam trưởng lão có vài động tĩnh, nhưng không tiếp tục, phỏng chừng qua mấy ngày mới biết được bước tiếp theo của bọn họ.”
“Ừm.”
“Chủ thượng, thuộc hạ có một câu không biết có nên nói hay không?” Kiếp Sát cũng sợ mình bị hoa mắt, nhưng cảnh giới của bọn họ không có khả năng xảy ra sai sót, “Ngài… không nghỉ ngơi tốt sao?”
“……”
Giọng nói Phong Thầm lạnh lẽo: “Kiếp Sát.”
Kiếp Sát giật mình: “Thuộc hạ còn có việc, lui ra ngay đây!”
—
Mà bên kia, Tạ Vi Ninh cũng đi trên cầu thang mất một ngày một đêm.
Trên đường đi nàng cảm thấy mệt mỏi, nửa đường muốn nghỉ một lát, kết quả vừa dừng lại, bậc thang dưới chân bắt đầu rung chuyển, như thể nháy mắt sẽ sụp đổ, nàng mới giật mình tỉnh lại, không thể không tiếp tục.
Tạ Vi Ninh cũng không biết mình phải đi đến khi nào.
Có lẽ Thập Cảnh tháp cảm thấy giày vò nàng đủ rồi, bỗng nhiên, cầu thang đen nhánh sáng lên, thấy được bốn phía là vách tường cao ngất cùng các loại tủ gỗ, binh khí pháp bảo lộn xộn chất thành đống, có thứ hấp dẫn người khác cũng có thứ khiến cho người ta sợ hãi, giống như, nàng đã nhìn thấy bộ mặt thực sự của Thập Cảnh tháp này.
Tạ Vi Ninh cúi đầu liền phát hiện, có vẻ như bản thân đã đứng ở cầu thang trên cùng của Thập Cảnh tháp, bước lên trên một nửa là sẽ lên tới đỉnh cao nhất.
Gần như cùng lúc đó, trong đầu nàng vang lên một giọng nói, thúc giục nàng bước lên trên.
Suy nghĩ không ngọn nguồn này tựa như mê hoặc con người, khiến nàng không thể kìm lòng mà bước lên đ ỉnh.
Sau đó, sắp đến bậc thang cuối cùng, Tạ Vi Ninh bình tĩnh lại một chút, mới quyết tâm cất bước.
Bước một chân vào, đảo mắt đã tiến vào một khung cảnh trống rỗng khác.
Gì mà cầu thang các tầng, các loại pháp bảo, toàn bộ đã biến mất, trở thành vách tường trắng khắp bốn phương tám hướng.
Tạ Vi Ninh vô cùng nghi hoặc, cảm thấy cánh tay nóng lên, nàng không khỏi kéo cổ áo ra, cúi đầu nhìn xuống, thấy hình ảnh phượng hoàng kia vừa đỏ vừa sáng, như thể bị bỏng.
Chỉ trong một hơi thở, từng đường từ hoa văn phượng hoàng lan rộng khắp người nàng, giống như dòng dung nham do núi lửa phun trào.
Tạ Vi Ninh đang cảm thấy kinh hãi, một cái bóng đỏ rực chói mắt bay ra từ giữa trán nàng, chớp mắt đã hóa khổng lồ, chậm rãi dang rộng đôi cánh, lông đuôi hiện lên năm sắc màu lộng lẫy rực rỡ.
Lúc nàng ngẩng đầu, vật kia che kín bầu trời, đôi mắt như tràn ngập sự thương xót của một vị Thần, rũ mắt nhìn nàng.
Tạ Vi Ninh buột miệng thốt lên: “Phượng hoàng?”
Phượng hoàng, thật ra là một cặp thần thú, trong đó con đực là phượng, con cái là hoàng.
Nhưng người đời đều quen gọi bọn chúng là phượng hoàng.
“Không sai.” Giọng nói khó phân biệt nam nữ của đối phương vang lên, khẽ than nhẹ một tiếng, “Cuối cùng đã có cơ hội nói chuyện với ngươi một lần.”
“Cuối cùng?”
Tạ Vi Ninh chấn động rồi phản ứng lại: “Lúc nãy, ngươi bay từ cơ thể của ta ra ngoài à? Ấn phượng hoàng là vật gì? Vì sao ta và… Ma chủ đều có?”
Phượng hoàng không bất ngờ trước vấn đề của nàng, chỉ nói: “Rất đơn giản.”
“Ban đầu ngươi đến đây, dùng thân thể Đế Nữ làm vật dẫn, thần hồn của ngươi đến từ thế giới khác, Thiên Đạo chắc chắn sẽ giáng Tử Lôi để xua đuổi ngươi.”
“Chẳng qua sức mạnh của ta yếu đi, không thể dốc hết sức chống lại Tử Lôi, trùng hợp ngươi và nam tử kia đâm vào nhau, ta bất đắc dĩ mới hoán đổi thần hồn của hai người. Lợi dụng kẽ hở hoán đổi thần hồn, tránh được Tử Lôi, ngươi mới được Thiên Đạo thừa nhận mà tồn tại trong thế giới này.”
“Phương pháp này có hạn chế, cho nên cũng để lại ký hiệu trên người nam tử kia.”
Trên đầu Tạ Vi Ninh liên tục hiện ra từng dấu chấm hỏi.
Nàng hỏi: “Ta hoán đổi thân thể với hắn, là do ngươi à? Để ta tồn tại sau Tử Lôi? Trên người hắn cũng có ký hiệu, hơn nữa vẫn chưa biến mất, vậy ta và hắn, chẳng lẽ…… sau này còn có thể đổi tiếp được nữa?”
“Ngươi đoán không sai.”
“Chờ về sau ngươi khống chế được sức mạnh của ấn phượng hoàng thì có thể tự trao đổi, nhưng việc này phải tốn không ít thời gian.”
Giọng Phượng hoàng nhẹ nhàng chậm rãi: “Hiện tại điều duy nhất mà ta có thể làm, đó là bảo vệ thần hồn của ngươi.”
Nó than thở một tiếng: “Ai mà ngờ được, hoán đổi thần hồn chỉ là một loại bản lĩnh ta từng có, bây giờ lại thành chuyện lớn nhất mà ta có thể làm.”
“Ồ…”
Tạ Vi Ninh cái hiểu cái không mà gật đầu, lại chợt mở to hai mắt: “Ngươi biết ta là linh hồn của thế giới khác? Ngươi còn biết ta không phải là Đế Nữ?!”
Hai mắt nàng tròn xoe, ánh mắt sáng ngời, khiến người ta cảm thấy thẳng thắn vô tư đầy chính trực.
Đối mắt với Tạ Vi Ninh, ánh mắt phượng hoàng trốn tránh, dáng vẻ tựa hồ có chút chột dạ.
Nó lăn tăn một lúc lâu rồi nói: “Hiện giờ thần hồn của ngươi vào nơi này vẫn chưa thể dung nhập hoàn toàn, cần một thời gian nữa mới có thể chân chính thích nghi. Nếu hiện tại ta nói hết với ngươi, sau khi ra khỏi Thập Cảnh tháp, thức hải của ngươi cũng sẽ không giữ lại đoạn ký ức này. Huống hồ, ta ở trong cơ thể ngươi không thể mở miệng, cũng không thể kể lại sự thật với ngươi sau khi rời khỏi đây.”
Tạ Vi Ninh: “……?”
Sao nàng nghe như con phượng hoàng này biết rõ mọi chuyện thế nhỉ? Nhưng nghe lại giống như không muốn nói vậy ta? Không được!
“Có điều, sau khi ngươi thực sự hợp nhất, sẽ tiếp nhận được đoạn ký ức này.” Nó đổi chủ đề, “Như vậy, hiện tại nói với ngươi cũng được.”
Tạ Vi Ninh nhìn nó chằm chằm: “Vậy mời nói.”
Nàng yếu ớt bổ sung: “Nói thật chi tiết, cụ thể rõ ràng, từng câu từng chữ.”
“……”
Phượng hoàng thở dài nặng nề: “Thật ra. Tất cả mọi chuyện, là bởi vì Thần tộc bọn ta không trông chừng thỏa đáng, nhưng cũng bởi vì vậy, mới xuất hiện ngươi – một người có thể phá vỡ cục diện của thế giới này.”
Tạ Vi Ninh thắc mắc: “Nghĩa là sao?”
“Việc này nói ra thì rất phức tạp… Nói thế này vậy.” Phượng hoàng nói rõ ràng từng câu chữ, “Ngươi đến thế giới này, đã là lần thứ ba rồi.”
“?”
Lúc này Tạ Vi Ninh mới thật sự chấn kinh, khiếp sợ đến mức không nói được.
Nàng vô thức hỏi: “Ngươi thật sự không gạt ta à? Sao có thể chứ? Ta cũng chỉ có ký ức hơn hai mươi năm, ta nhớ rất rõ, đây là lần đầu tiên ta tới!”
“Không. Ngươi hiểu lầm rồi.”
Phượng hoàng sửa lại: “Không phải là ngươi đã sống ba lần. Ngươi vẫn chỉ sống mỗi đời này.”
“Chỉ là thần hồn của ngươi không ổn, cho nên đã quên một vài chuyện.”
Phượng hoàng trầm tư một lát rồi nói: “Nếu ta không đoán sai, thần hồn ngươi dung hợp cho đến hiện tại, hẳn sẽ có thể nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên tới đây.”
Tạ Vi Ninh sửng sốt.
Liên quan đến nơi này… Nàng đột nhiên nhớ tới giấc mơ nọ, liên quan đến một thiếu niên.
“Trách nhiệm của Thần tộc bọn ta là gìn giữ thiên hạ thái bình, tránh xuất hiện tai ương diệt thế. Năm đó sau đại chiến Tứ giới, tộc của ta bị tổn hại nặng nề, chỉ còn lại một huyết mạch, ta là một trong số đó. Để tự bảo vệ bản thân, bọn ta phải ẩn náu, kẻ phụ trách canh giữ cấm địa của Thần tộc nhất thời thất trách, khiến thế giới của ngươi và bọn ta có sự giao thoa ngắn ngủi.”
Phượng hoàng nói: “Việc này tuy là sai lầm, nhưng vốn không phải chuyện gì lớn. Chỉ là khiến người ta không ngờ được, hóa ra thế giới khác có một thần hồn cực kỳ hòa hợp với bên bọn ta, còn có chín phần tương thích với Đế Nữ. Cũng bởi vì vậy, mới xảy ra lần đầu tiên ngươi nhập vào cơ thể Đế Nữ.”
“Tuy bọn ta biết thế giới vô biên, việc lạ gì cũng có, nhưng không dự đoán được lại có sự trùng hợp như thế.”
Phượng hoàng bất đắc dĩ nói: “Chuyện này, từ đầu bọn ta không hề phát hiện. Đến lần thứ hai ngươi đến đây mới khiến tộc của ta nhận ra sự bất thường, sửa chữa cấm địa, sau đó ngươi cũng trở lại thế giới ban đầu, không đến đây nữa, cũng không còn việc ngoài ý muốn nào nữa. Đây là sự thất trách của Thần tộc ta, vì thế bọn ta đã phải trả giá đắt, thúc đẩy quá trình diệt vong.”
“Chuyện của ngươi đến đây vốn nên kết thúc. Mà trước khi diệt vong, tộc của ta cũng đã giao rất nhiều sự vụ cho Tiên giới quản lý.”
“Về sau, Thần tộc đoán trước được tương lai có lẽ sẽ có tai ương diệt thế, dùng năng lực huyết mạch phượng hoàng của ta, tìm ra giải pháp phá giải cục diện ở trên người Đế Nữ. Nên trước khi diệt vong đã âm thầm tặng vật của Thần tộc – Phượng Hoàng Linh sơ khai cho Đế Nữ.”
“Nhưng không nghĩ đến, tai ương diệt thế vẫn giáng xuống.”
“Trước thảm họa, Đế Nữ tan nát cõi lòng quyết tâm tự sát, mới đánh thức phong ấn Phượng Hoàng Linh sơ khai của ta. Khi đó không chỉ thân thể nàng ta bị thương, thần hồn cũng bị vạn quỷ xé nát, ta dùng sức mạnh bảo vệ nàng ta, thầm giả chết chạy trốn, sau đó tận mắt chứng kiến thế giới bị hủy diệt.”
“Ta vốn tưởng rằng người phá giải thế cục là Đế Nữ, nhưng bởi vì chuyện này mà nhận ra không đúng. Trước lúc xảy ra diệt thế, ta mới thấy rõ hơn trước đây, lúc này mới tìm ra, thì ra người phá giải lại là ngươi – người đã vô tình nhập vào cơ thể Đế Nữ.”
Tạ Vi Ninh trố mắt: “…Cái gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT