Tiêu Tiên Ngữ rón rén xuống nhà, ngoan ngoãn chào hỏi các bậc tiền bối rồi nhanh tay kéo Bạch Hoài ngồi xuống ghế.
Ngồi ở vị trí chủ toạ là Nhiếp gia gia, ông tuổi đã cao nhưng tinh thần vẫn còn rất hăng hái, khí thế hừng hực.
Nhiếp Kiến Hằng cười ha hả, vung tay lên ý bảo mọi người ngồi xuống, sau đó vui mừng hớn hở nói:" Mai là sinh nhật của Hoài Hoài, nhà chúng ta sẽ mở một bữa tiệc chiêu đãi ra mắt con bé với mọi người.
Đến lúc đó, tất cả đều sẽ biết cô nhóc xinh đẹp tài giỏi này là của Nhiếp gia, ha ha."
Bạch Hoài ngượng ngùng hờn dỗi trừng Nhiếp Kiến Hằng một cái, phụng phịu:" Ông nội, ông cứ trêu cháu."
" Ông làm gì có trêu, ông nói sự thật mà, phải không, tiểu Ngữ?."
Tiêu Tiên Ngữ ngờ ngệch nhai vội miếng sườn, nhanh chóng gật đầu:" Đ— Đúng vậy đúng vậy.
Bạch Tiểu Hoài cậu xinh đẹp như vậy, tài giỏi như vậy, ông Nhiếp đều nói sự thật, cậu đừng quá khiêm tốn."
Nhiếp Kiến Hằng hứng khởi cười to, trong mắt đều là sự chờ mong với bữa tiệc sắp tới, mấy lão già đó sẽ trợn tròn con mắt khi biết được ông có cháu gái cho xem.
Cháu gái ông giỏi giang, xinh đẹp, cho bọn lão đó thèm chết!
Càng nghĩ Nhiếp Kiến Hằng càng hưng phấn chờ đợi.
Nhiếp lão thái thái dịu dàng đánh gãy câu chuyện, thúc giục Nhiếp Kiến Hằng ăn cơm:" Được rồi, ăn thôi, nói mãi."
Nhiếp Kiến Hằng chột dạ vuốt mũi, thành thật cầm đũa bắt đầu ăn cơm, ngó ngang ngó dọc mới phát hiện món tàu hủ nhồi thịt yêu thích của mình đã hết ráo, ông ủy khuất hối hận.
Cái đám thùng cơm này, một miếng cũng không để dành cho ông, nuôi tốn cơm!
Tức chết ông rồi.
Càng nghĩ càng sôi máu, lợi dụng lúc vợ còn đang cúi đầu và cơm, Nhiếp Kiến Hằng lanh lẹ trừng mắt một lượt người ngồi bàn ăn.
Chờ đó cho lão tử!
Các thành viên còn lại cũng vờ như mắt điếc tai ngơ, im lặng ăn cơm trực tiếp coi Nhiếp Kiến Hằng thành không khí.
Điều này càng khiến ông tức nổ phổi, tính toán mở miệng thì lại bị đôi mắt sắc bén như dao của vợ lườm nguýt.
Ăn thì ăn đi, thái độ lòi lõm cái gì đấy?!
Nhiếp Kiến Hằng: QAQ...
Quá đáng! Đêm nay mới không thèm ôm bà ngủ ( ̄ヘ ̄;)
Nhưng bà ấy sợ lạnh...
Hừm...!Nếu không, chỉ ôm một chút xíu vậy.
Đúng đúng, chỉ một xíu thôi.
Nể tình bà sợ lạnh nên tui mới tha cho đấy.
Hừ ( ̄ヘ ̄;)
Suy nghĩ của Nhiếp Kiến Hằng bay nhảy, trôi đi khắp nơi, não bổ tự cho mình là người rộng lượng, đại khí, sau đó ông cũng không thầm giận dỗi nữa, vui vẻ ăn cơm của mình.
Nhiếp Vân Tranh dùng đũa công gắp cho Bạch Hoài một ít thức ăn, cô bình tĩnh tiếp nhận mà ăn một cách thoải mái, xui rủi thế nào lại gắp phải món thịt nhồi khổ qua, Bạch Hoài vặn vẹo cả khuôn mặt, miễn cưỡng đè ép cảm giác buồn nôn mà nuốt xuống, làm xong hết thảy, cô vội vàng uống một ngụm nước, chờ cho vị đắng đặc trưng của khổ qua nhạt đi, Bạch Hoài mới hạ ly xuống, nhưng vì uống khá nhiều nước bụng cô cũng đã no phân nửa.
Bạch Hoài tức tối trừng mắt nhìn Nhiếp Vân Tranh, a cái người này bị làm sao vậy?!
Mấy hôm nay cứ rảnh rỗi thì trêu chọc cô, không khiến cô nổi cáu thì cũng khiến cô quê một cục.
Thời kỳ mãn kinh đến muộn sao?!
Nhiếp Vân Tranh che miệng nhịn cười, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm đầy ôn nhu, cùng với tình yêu như chẳng thể che giấu được nữa, sắp tràn ra khỏi đáy mắt.
Nhiếp lão thái thái như thường ngày mà gắp miếng thịt kho tàu vào chén Nhiếp Kiến Hằng, đuôi mắt già nua, vết chân chim hiện rõ nhưng chẳng thấy một chút mờ mịt, lú lẫn của người lớn tuổi.
Mắt của bà còn tinh tường lắm.
Bà im lặng quan sát nhất cử nhất động của Nhiếp Vân Tranh, từ khi nhìn thẳng vào đôi mắt cật lực che giấu cảm xúc thật kia bà như đã hiểu rõ.
Phải nói, không ai hiểu con bằng mẹ, nuôi con 30 năm ròng chả lẽ bà không nhìn ra được ánh mắt kia có ý nghĩa gì.
Nhiếp lão thái thái đanh mặt, trong lòng có chút không chấp nhận nổi.
Không nói đến việc 8 năm nay bà coi Bạch Hoài như con cháu trong nhà mà yêu thương, chăm sóc.
Chỉ cần nghĩ đến chênh lệch độ tuổi của Nhiếp Vân Tranh cùng Bạch Hoài thôi là cũng đủ bà lên tiếng phản đối.
Người ta nói cách 5 năm là một thế hệ, hơn nữa Nhiếp Vân Tranh cách Bạch Hoài tận 15 năm.
Nhiếp Vân Tranh cũng đã trưởng thành, biết phân biệt được đúng sai, biết phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, nhưng Bạch Hoài còn quá nhỏ, tính cách vẫn chưa thực sự cố định.
Nếu lỡ sau này Bạch Hoài hối hận, ghê tởm mối quan hệ kia mới là vấn đề.
Nhiếp lão thái thái nhấp môi, hơi rũ mắt, hai bên thái dương thình thịch nhảy.
Hơn nữa nhìn Bạch Hoài có vẻ không thích Nhiếp Vân Tranh, với con bé Nhiếp Vân Tranh vẫn luôn là một trưởng bối, là chú, là người con bé kính trọng.
Bây giờ đột nhiên biết chú mình thích mình, đừng nói là Bạch Hoài, người chỉ mới mười tám đôi mươi, đổi lại là bà bà cũng hận không thể tránh xa người đó 100km.
Đau đầu.
Nhiếp lão thái thái khó chịu cau mày, từ bé đến lớn Nhiếp Vân Tranh luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, ai mà ngờ năm 30 tuổi lại chọc ra một vố lớn như vậy chứ.
Nếu không phải nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt của Nhiếp Vân Tranh, bà thậm chí còn hoài nghi tên này đang trong giai đoạn trung nhị muộn*.
Nhiếp Vân Tranh trêu chọc Bạch Hoài xong, vô tình va chạm phải ánh mắt nhìn kỹ đầy đánh giá của mẹ mình.
Lập tức nhận ra bà ấy có lẽ đã biết chuyện, anh mím môi, nhìn thẳng vào mắt Nhiếp lão thái thái, hất cằm về phía cầu thang ý bảo một lát sẽ nói đến chuyện này.
Nhiếp lão thái thái gật đầu nhẹ một cái, rồi cả hai ung dung dùng bữa.
Trận giao tiếp ngầm này chẳng hề ai hay biết.
...****************...
Góc nhỏ của tác giả:
*Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)?) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản[1] (tương đương lớp 8 ở Việt Nam).
Cách nói "bệnh" trong "trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này.
Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".
Nguồn– wikipedia.
.