Trước khi xuất cung, nữ thị trung đại nhân và tác tư đại nhân đã dặn dò bọn họ kĩ rằng nhất định phải đưa được người về...!
Bây giờ chính nàng lại không thể làm được, nàng thầm nghĩ "Mộc lương đệ là người của Khương hoàng hậu, lòng lang dạ thú.

Đông cung của họ không thể tín nhiệm nàng ta được, bên người Điện hạ thật sự đang rất cần có người ở bên.

Bây giờ Đông cung đang thiếu đi một vị Thái tôn, nếu không người bên ngoài sẽ luôn lấy lí do này nhằm công kích điện hạ.

Nếu như giờ Cố tam tiểu thư vừa vặn có thể vào cửa, vậy thì Chu Tước nàng nhất định phải giúp tiểu thư một tay.

"Phải khiến cho nàng đồng ý vào đông cung sớm hơn chút, như vậy ta mới có thể sớm được nhìn thấy Thái Tôn".
Đủ loại suy nghĩ như vậy nảy lên khiến Chu Tước đau đầu xoa trán.

Bỗng nhiên nàng nhớ tới lời Chi Chi nói: "Chỉ cần mẫu thân không bức ta gả đi........"
Chẳng phải điều đó có nghĩa là chỉ cần ép buộc nàng gả đi, nàng nhất định sẽ thay đổi ý định.

Chu Tước hơi khựng lại một chút, nảy ra chủ ý này cảm thấy bản thân có hơi bỉ ổi.

Cố tam tiểu thư vốn đã vừa gặp tai bay vạ gió, nếu như lại bị bức ép lần nữa thì không khỏi quá thê thảm.

Chu Tước không thể làm được chuyện như vậy.

Nàng định đến tìm Bích Vân để thảo luận về vấn đề này một chút.

Chu Tước cũng không chờ nổi nữa, ngay lập tức đi ra cửa kêu nha hoàn dẫn đường đi đến viện của Cố Ninh Bình.

Lúc đi được nửa đường lại trùng hợp gặp được Cố phu nhân đang đi tới.
Chu Tước dừng bước lại, sắc mặt nhàn nhạt: "Cố phu nhân?"
Cố phu nhân khẽ cúi người đáp lễ: "Cô Cô! Cô Cô muốn đi đâu vậy?"
"Ta muốn điện viện của Đại tiểu thư".

Chu Tước cười cười, nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa nên cũng thuận miệng hỏi câu: "Đã trễ như vậy rồi, Phu nhân còn muốn đi đâu sao?"

"Đến tam phòng".

Cố phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta mới tìm được một người chồng tốt cho Kiều nhi.

Việc này không thể chậm trễ được nên vẫn phải nói sớm một chút".
Ngày đó trong hoa viên chỉ có các tiểu thư của Cố gia, mọi người đều bị Cố Tĩnh bịt kín miệng.

Ngoại trừ trưởng bối nhà mình, người bên ngoài cũng không biết được bên trong xảy ra chuyện gì.

Chu Tước cũng chỉ nghe phong phanh nói rằng Tam phòng Kiều tiểu thư đắc tội với Cố gia Đại tiểu thư.

Nhưng cụ thể trong đó là chuyện gì nàng cũng không rõ lắm.

Lúc này nàng có hơi giật mình, rốt cuộc Cố tiểu thư đã làm ra chuyện gì đắc tội Cố Ninh Bình mà khiến cho Cố phu nhân hận nàng ta như vậy?
Cố phu nhân hất tóc mai: "Cô cô không biết sao, Kiều nhi thật sự là...Nàng ta dám tư thông cùng với nam nhân ở bên ngoài, lại còn dám mạo danh giả thành Cố Ninh Bình.

May là có người đã sớm phát hiện ra, nếu không thì nữ nhi đáng thương của ta phải làm sao đây?"
Chu Tước cau mày, không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.

Vậy thì cái hôn nhân mà Cố phu nhân nói kia chỉ sợ vô cùng "tốt".

Có điều đây là chuyện của nhà người ta, Chu Tước cũng không nên vô ý can thiệp, nàng chỉ nói: "Cố phu nhân mời!"
"Cô cô mời".
Hai người nhượng bộ rời đi, Chu Tước đi tìm Bích Vân và kể cho nàng nghe chuyện này.
Bích Vân cau mày, gõ gõ bàn một cái với vẻ mặt ủ rũ: "Vậy thì phiền phức rồi đây! Sau khi trở về nữ thị trung đại nhân sẽ đánh chết ta".
Chu Tước cau mày: "Ngươi luôn là người thông minh nhất, có nghĩ ra cách gì không?"
"Để ta suy nghĩ một chút".

Bích Vân chống cằm: "Nếu như để chính tay Cố phu nhân bức hôn nàng ấy thì tốt quá.

Ngược lại để chính ta tự mình ra tay, ta sẽ cảm thấy lương tâm bất an".

Bọn họ đã từng chém giết ở trong cung, ai cũng đã làm qua chuyện xấu.

Nếu đối mặt với địch nhân nhất định sẽ không lưu tình một chút nào, sẵn sàng đẩy đối phương cài chỗ chết.

Nhưng Chi Chi chỉ là một nữ tử vô tội mà thôi, vô duyên vô cớ gặp phải đại nạn này, các nàng quả thực không nên làm mọi chuyện càng tệ hơn.

Chu Tước cũng không nói lên lời.
Không biết qua bao lâu, Chu Tước đột nhiên nói: "Cố phu nhân đi bức hôn tam phòng muốn Cố Kiều gả cho người khác.

Khí thế của bà thật hung hăng, nếu như ý nghĩ đó của bà muốn đặt trên người của tam tiểu thư thì tốt biết mấy".
Nàng thở dài.
Ánh mắt của Bích Vân sáng lên: "Chu Tước tỷ tỷ, Nếu Cố phu nhân bức Cố Kiều gả đi, Cố gia tam phòng kia làm sao có thể chịu ngồi yên?"

Bích Vân suy nghĩ một chút: "Bọn họ chắc chắn là kẻ sẽ chèn ép hiếp đáp người yếu, sợ hãi người mạnh, chỉ sợ nhất định sẽ kéo mối hôn sự đó lên đầu tam tiểu thư.

Vậy thì chúng ta không cần đổ thêm dầu vào lửa, chỉ cần đứng nhìn là được".
Bích Vân suy nghĩ một lát: "Nhưng chúng ta cần phải mách cho Cố gia tam phòng một cách để cho bọn họ nghĩ rằng Tam tiểu thư bị ép buộc".
Chu Tước cảm thấy vẫn không ổn lắm.

Nhưng loại chuyện này dù sao so với tự mình ra tay vẫn là tốt hơn nhiều.

Nàng liền đồng ý, có thể trở thành tam phẩm nữ quan trong chốn thâm cung phức tạp tất nhiên không phải người bình thường.

Dù sao vốn dĩ ngay từ đầu nàng đã không phải là người tốt rồi
Lúc nàng trở lại viện tử của Chi Chi, nàng cảm thấy không được tự nhiên khi đối mặt với nàng ấy.

Chi Chi vốn đoán được nàng định làm gì, nên cũng không vạch trần, chỉ là có hơi vui một chút.

Chu Tước và Bích Vân đổ thêm dầu vào lửa, Cố Kiều Tam phòng làm gì đều là trách nhiệm của hai bọn họ, không liên quan gì đến nàng.
Chi Chi đột nhiên cảm thấy mình giống như đóa sen trong ao của Ninh vương phủ, nổi lên từ bùn nhưng không hề bị nhiễm bùn, không ai có thể đổ nước bẩn lên người nàng.
***

Cố phu nhân gióng trống khua chiêng đi đến tam phòng.

Vừa bước tới của đã được mời đến chính sảnh.

Hai vợ chồng tam phòng nơm nớp lo sợ nhìn bà, miễn cưỡng nở nụ cười: "Sao hôm nay Nhị tẩu lại tới đây?"
Cố phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, thản nhiên nói: "Tuổi của Kiều Nhi cũng không còn nhỏ nữa rồi, Ninh Bình lớn tuổi hơn đều đã thành thân và hoà ly.

Hiện tại cũng đã đến lúc cho Kiều nhi thành gia lập thất, trong tay ta đã tuyển chọn được một ứng cử viên tốt, không biết Tam đệ có vui lòng với mối hôn sự này không?"
"Ta nói như này, đệ làm sao lại có thể không vui được? Đây chính là người tốt trăm năm hiếm gặp đấy".

Cố phu nhân nở nụ cười lạnh lùng: "Đây là người mà ta đã chọn từ hàng ngàn người, Thành bắc Tô gia Tam lão gia.

Tuy tuổi hắn có hơi lớn tuổi, có điều lớn tuổi sẽ càng yêu thương thê tử hơn, không phải sao."
Vẻ mặt hai vợ chồng Tam phòng vô cùng khó coi.
Cố phu nhân tiếp tục nói: "Tô tam Lão gia anh tuấn, có rất nhiều cô nương tre già măng mọc ngưỡng mộ hắn.

Do không thể từ chối được cho nên hắn đã thu hơn hai mươi người vào làm thiếp.

Tô gia còn có tiền, Tam lão gia rất phúc hậu, nếu Kiều nhi gả vào Tô gia nhất định sẽ được hưởng phúc!"
"Nhị tẩu, cái này không được đâu!" Cố tam phu nhân mặt lạnh nói: "Kiều nhi đã bị đánh......"
"Làm sao lại không được chứ, ta thân là bá mẫu còn có thể hại nàng sao?" Cố phu nhân đánh gãy lời bà ta: "Nếu như các ngươi đồng ý, ta sẽ đi nói cho bọn họ.

Quần áo, vị trí Chính thê nhất định sẽ có, các ngươi cũng không phải lo lắng quá đâu.

Mặc dù Kiều nhi muốn làm thiếp nhưng các ngươi không thể để cho nàng tuỳ hứng làm bậy nha".
Cố tam phu nhân còn muốn nói thêm nhưng Cố phu nhân trực tiếp bịt miệng bà: "Không lẽ các ngươi cảm thấy chướng mắt Tô tam Lão gia sao?

Một cô nương dám tư thông với nam nhân bên ngoài, còn có thể gả cho người khác làm chính thê đã là vinh dự của nàng ta rồi.

Còn muốn cái gì nữa? Nếu không phải nhìn thấy Kiều nhi đã đến tuổi gả đi, có lẽ mối hôn sự tốt như vậy ta đã để cho Chi Chi rồi".
Cố phu nhân tựa hồ như thuận miệng nhắc tới Chi Chi, tùy ý đứng lên: "Tam đệ và đệ muội suy nghĩ cho kĩ vào, sau này hai người cho ta câu trả lời chắc chắn.

Nếu không phải ta sợ thời gian trôi qua lâu, Tô tam lão gia chạy đi kiếm người khác, Kiều nhi lại tìm ta khóc".
Bà chậm rãi đến cũng chậm rãi rời đi, khiến cho Tam phòng tức giận đến mức muốn tự nổ tung.

Cố tam phu nhân che ngực: "Khinh người quá đáng!"
Cố tam lão gia như có điều gì suy nghĩ: "Nhị tẩu nói, vốn dĩ mối hôn sự này ngay từ đầu là để cho Chi Chi.

Nếu như...!nếu như chúng ta để cho Chi Chi gả đi, như vậy Kiều nhi của chúng ta chẳng phải sẽ không có chuyện gì nữa hay sao?"
Cố Tam phu nhân khẽ giật mình, ánh mắt dần trở nên ác độc.

Ai cũng đừng nghĩ tới làm hại con gái bà, không ai được hại con gái bà.
***
Chi Chi ngồi trong sân ở lương đình cầm khăn thêu se chỉ luồn kim, chẳng bao lâu sau nàng đã phác họa ra được hình dáng của một bông hoa mẫu đơn.

Nha hoàn canh giữ đứng ở bên cạnh, bầu không khí tĩnh mịch thanh bình, tiếng ve sầu ồn ào văng vẳng bên tai giống như tiếng nhạc đến từ thiên đường.
Chu Tước đứng trong phòng nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, trong lòng cảm thấy có hơi khó chịu.

Thời điểm vừa tới Cố gia, Tam tiểu thư chưa từng cười thật lòng quá một lần, mỗi lần đều là tâm sự nặng nề.

Bây giờ khóe môi nàng cong lên một cách thoải mái vui vẻ, toàn thân đều là cảm giác buông lỏng.

Có thể thấy được nàng ấy đang rất vui vẻ, nhưng chính bản thân mình lại muốn tự tay phá huỷ sự tự do sau cùng của một thiếu nữ trẻ.

Chu Tước có hơi bối rối.
Chi Chi đặt tấm vải thêu xuống, uống một ngụm nước, nhẹ nhàng nói: "Vào khố phòng lấy một tấm gấm Tứ Xuyên màu xanh lam cho ta.

Ta sẽ thêu một bộ y phục cho mẫu thân mặc".
Nha hoàn nhận lệnh rời đi, Chi Chi lại tiếp tục cúi đầu thêu bức tranh hoa mẫu đơn của mình.

Trước cổng chính vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Chi Chi cúi đầu, trên môi nở một nụ cười, chuyện kia đã được giải quyết mang theo ý cười châm chọc.
Cố Tam phu nhân dẫn theo một nha hoàn cao lớn đi vào.

Nàng suy nghĩ một chút cảm thấy người này không quen.

Ánh mắt bà lảng tránh, nhìn Chi Chi nghĩ nghĩ, rồi mỉm cười nói: "Tam thẩm đã lâu không đến thăm cháu, hôm nay rảnh rỗi đến xem chút không biết dạo này cháu thế nào?"
Chi Chi mỉm cười: "Ta rất tốt, phía sau tam thẩm là ai vậy ạ?"
Sắc mặt Cố tam phu nhân cứng đờ, miễn cưỡng nói: "Là nha hoàn của ta".
"Vậy à".

Chi Chi lên tiếng: "Nàng ta thật là cao, trước đây ta chưa từng nhìn thấy nha hoàn nào cao như vậy, lại còn rất khỏe mạnh nữa chứ".
Cố tam phu nhân biến sắc: "Chi Chi.......".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play