Chi Chi nghe vậy thì tuỳ tiện nói: "Nữ nhi tuân mệnh."
Nói xong lập tức đứng dậy.
Chỉ là đi Phật đường cấm túc mà thôi, cùng lắm thì một thời gian nữa tự nhiên sẽ được thả ra cũng không có gì đáng sợ cả.
Lông mày Cố Ninh Bình nhíu chặt, đè tay Chi Chi lại: "Cha mẹ, Chi Chi theo con gả vào vương phủ, nhưng chỉ là thân phận dắng thiếp, về chuyện hoà ly là do con tự quyết định, muội muội không hề can dự vào, nếu như cha mẹ muốn phạt thì cứ phạt con đi."
"Nương...." Cố Ninh Bình lo lắng, không chút do dự nói: "Nếu như không có Chi Chi, nữ nhi của người đã chết trong Ninh vương phủ từ lâu rồi.
Nếu hôm nay Chi Chi vì con mà bị trừng phạt, vậy thì con gái của người hôm nay cũng sẽ chết tại đây đỡ làm mất mặt Cố gia".
"Con cũng biết bản thân mất thể diện sao!" Cố phu nhân bị nàng uy hiếp, lửa giận ngút trời: "Ta lấy một nửa gia sản của Cố gia đưa cho con xuất giá.
Còn nói cho bằng hữu thân thiết rằng nữ nhi của ta được làm vương phi, kết quả con lại hoà ly trở về nhà.
Con muốn cái mặt già này của ta vứt đi đâu hả? Giờ con còn cầu tình cho nó sao, nó đã hại con thành ra thế này!" Cố phu nhân nổi giận đùng đùng nói: "Giống hệt như di nương của nó, đều là cái thứ tai hoạ!"
Sắc mặt Chi Chi lạnh lùng, cười lạnh nói: "Nếu mẫu thân đã biết ta là cái đồ tai hoạ, vậy sao còn bắt ta làm của hồi môn? Chẳng lẽ sớm không ngờ đến một ngày sẽ có kết quả như vậy sao?"
Di nương của nàng là nô lệ được Cố gia mua từ bên ngoài vào, văn tự bán mình đều bị Cố phu nhân nắm chặt trong tay.
Trước ngày xuất giá, Cố phu nhân cầm lấy văn tự bán mình của di nương ném xuống chân nàng, nói rằng nếu nàng không bằng lòng làm của hồi môn thì bà ta sẽ bán di nương vào trong kỹ viện.
Chi Chi bị bà ta uy hiếp không thể không đồng ý.
Nhưng từ trước đến giờ, nàng chưa bao giờ là người nhẫn nhục chịu đựng.
Hiện tại nghe thấy Cố phu nhân nhục mạ di nương nàng, hiển nhiên không nhịn được đáp trả mỉa mai bà ta.
Cố phu nhân tức đến nỗi tim đau nhói, tay ôm lấy ngực nói: "Cố Chi, ngươi thử nói thêm một câu nữa xem, ngay lập tức ta sẽ bán di nương của ngươi đi".
Chi Chi hận không thể cắn chặt răng đành phải cúi đầu xuống.
"Nương!" Cố Ninh Bình kéo dài giọng nói, trong mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm mẫu thân.
"Ninh vương hoang dâm ph óng đãng không sao con chấp nhận.
Gả vào Ninh Vương phủ con cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này, nhưng...hắn có sở thích hành hạ người khác.
Đêm tân hôn con bị hắn tra tấn hành hạ, trên người không có chỗ nào lành lặn, suýt nữa thì đã chết trong tay hắn.
Nếu như không phải Chi Chi vì con mà bày mưu tính kế thì con đã sớm bị hắn giày vò cho đến chết rồi!"
Cố Ninh Bình nắm chặt bồ đoàn dưới chân, môi cắn chặt đến nỗi chảy cả máu: "Nương, người thật sự nhẫn tâm nhìn nữ nhi của người đi vào chỗ chết sao?"
Cố phu nhân im lặng, quay người không nói gì.
Con gái cũng là mảnh thịt rơi trên người bà, mặc dù không quan trọng bằng con trai thế nhưng Cố phu nhân cũng không nỡ nhìn nàng đi vào chỗ chết.
Cố lão gia hừ lạnh: "Tất cả nữ nhân đều phải trải qua như vậy, tại sao những người khác có thể chịu đựng được mà các ngươi lại không chịu được, ta thấy đây là đang già mồm cãi cố!"
Chi Chi và Cố Ninh Bình đều trầm mặc.
"Ngươi hoà ly, bản thân ngươi cảm thấy vui vẻ.
Vậy ca ca ngươi thì sao?" Cố lão gia chỉ vào con trai cả đứng bên cạnh: "Ca ca ngươi dựa vào quan hệ của Ninh vương mới có thể đi vào thư viện Thanh Sơn đọc sách.
Bây giờ ngươi làm chậm trễ tiền đồ của hắn, ngươi tính thế nào?"
"Cái gì mà phải làm sao? Tiền đồ của bản thân phải tự mình giành lấy, bắt tỷ tỷ muội muội phải hy sinh tính mạng để thêu dệt cho tiền đồ của chính mình.
Cũng không ngại cẩm tú tiền đồ(*) của bản thân tràn ngập mùi máu tanh sao!".
(*)Cẩm tú tiền đồ: là con đường tươi đẹp phía trước.
Chi Chi hừ lạnh một tiếng: "Phụ thân, người thường nói huynh trưởng thông minh cơ trí.
Nếu đã như vậy thì phải tự mình thi đậu tiến sĩ giống như huynh trưởng Tề Minh tự mình đi thi vậy, huynh ấy chưa từng dựa dẫm vào gia đình để lấy một xu hay một hào nào cả".
Cố Tề Minh đứng một bên tiếp lời nàng: "Chi Chi nói rất đúng, đại huynh thông minh sáng suốt như vậy thi đỗ kỳ thi cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Ngược lại dựa vào Ninh vương chỉ có hủy hoại thanh danh của huynh ấy, bây giờ muội muội hoà ly về nhà, đại huynh học trong thư viện, như vậy mới càng thêm danh chính ngôn thuận".
Cố Tề Lĩnh lớn hơn Cố Tề Minh hai tuổi, trong gia tộc Cố gia hắn đứng ở hàng đầu tiên, được các tộc nhân xưng là Đại huynh, nhưng.....Năm nay hắn hai mươi tuổi, từ nhỏ đã được mời vô số tiên sinh đến dạy học, thế mà đến cả cử nhân còn không thi đỗ.Cố Tề Minh nói ra lời này có thể coi là cực kì sát thương.
Mặt Cố Tề Lĩnh đen lại, Cố thiếu phu nhân Lưu thị cũng xanh mặt, lấy khăn che miệng nói: "Thật ra Tề Lĩnh nhà chúng ta cũng không có vấn đề gì, chẳng qua chỉ là thư viện Thanh Sơn.
Mất thì mất thôi, chủ yếu là chúng ta đau lòng cho muội muội".
"Đệ nói xem, hoà ly với vương gia vậy về sau làm sao có thể xuất giá được nữa! Làm gì có công tử thế gia nào nguyện ý lấy một nữ nhân từng bị hoà ly cơ chứ?"
"Việc này không cần tẩu tử phải bận tâm".
Cố Tề Minh từ lâu đã thấy chướng mắt diễn xuất của hai người này, càng cảm thấy đau lòng hơn cho hai người muội muội.
Vì vậy hắn thẳng thừng mỉa mai: "Tuy nói trưởng tẩu như mẹ nhưng thân mẫu còn đây, có vài người làm bộ làm tịch nghĩ là chị dâu hơn mẹ, sợ rằng không tốt lắm đâu.
Cũng không biết là đang muốn ám chỉ gì?"
Từ trước đến nay mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu như nước với lửa, Cố phu nhân hiểu rõ Cố Tề Minh nói ra lời này chỉ nhằm để châm ngòi ly gián.
Thế nhưng vẫn không tự chủ khiến cho tâm trạng bị ảnh hưởng, cảm thấy con dâu có phải đang nguyền rủa bà chết sớm đi không?
Lưu thị nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Cố phu nhân, đang định mỉa mai đáp trả Cố Tề Minh.
Nhưng công công và bà bà(*)không lên tiếng, chiếc khăn cầm trong tay gần như bị xoắn nát lại, trên mặt hiện nở nụ cười đoan trang dịu dàng.
*công công bà bà: Bố mẹ chồng
Cố lão gia cuối cùng cũng mở miệng: "Đủ rồi, tất cả im miệng hết cho ta! Chi Chi cùng Ninh Bình dọn hết tới Phật đường cho ta".
Chi Chi cúi đầu không nói, Cố Ninh Bình nắm chặt tay nàng: "Nữ nhi tuân mệnh".
Hai tỷ muội đứng dậy đang tính đi ra ngoài thì thấy quản gia hớt hải chạy vào.
Cố lão gia cau mày, thiếu kiên nhẫn nói: "Làm gì mà vội vàng thế? Không có tý tôn ti nào cả, có phải tác phong mấy năm nay vứt hết cho chó ăn rồi đúng không?".
Quản gia không để ý đến tiếng mắng chửi của ông, chỉ ra ngoài cửa thở hồng hộc nói: "Lão, lão gia, là cung....Người ở trong cung tới".
Cố lão gia giật mình, từ trên ghế đứng thẳng dậy: "Cung....trong cung?"
Quản gia gấp đến nỗi nói không ra lời, chỉ có thể hết sức gật đầu.
Cố lão gia sốt ruột đến nỗi xoay hai vòng: "Nhanh, nhanh đi mời người tới đây".
Ông vừa lo vừa sợ, sợ rằng là do con gái của mình hoà ly với Ninh vương cho nên đắc tội hoàng thất, cho rằng người trong cung đến lúc này là để hỏi tội, thậm chí còn liên luỵ đến cả Cố gia.
Ông quay sang nhìn hai đứa con gái như hoa như ngọc của mình, ý chán ghét lộ rõ trên mặt.
Sớm biết chuyện xảy ra như này thì ông đã không sợ mất mặt mà để hai người vào quán trọ ở cho rồi.
Mất mặt thì mất mặt, ít ra không đến nỗi liên luỵ tới tính mạng Cố gia.
Trong lòng Cố lão gia nóng như lửa đốt, Chi Chi và Cố Ninh Bình liếc nhìn nhau, trong lòng tim đập thình thịch.
Vốn là Khương hoàng hậu sắp đặt bọn họ gả vào Ninh vương phủ, hiện tại đã hoà ly, liệu có phải Khương hoàng hậu tìm tới gây chuyện không, nên làm thế nào cho phải đây?
Quản gia dẫn hai nữ tử trẻ tuổi đi vào trong, họ mặc cung trang màu xanh đỏ, lúc bước đi toát ra khí độ bất phàm, một bước không sai, bước đi rất chuẩn nhưng trên mặt lại lạnh lùng vô cảm.
Cố lão gia bước ra cửa đón, cười hỏi: "Hai vị cô cô đây là....?"
"Bích Vân, tài nhân tứ phẩm Đông cung phụng mệnh Thái tử điện hạ đến đây".Nữ tử áo bích mặt không đổi sắc nói: "Cho hỏi Đại tiểu thư Cố gia là vị nào ở đây?"
Cố Ninh Bình tiến lên một bước: "Là ta, xin hỏi cô cô, thái tử để cho hai người đến đây không biết là có chuyện gì?"
"Thái tử điện hạ truyền lệnh chuyện Cố tiểu thư và Ninh vương hoà ly là do một tay điện hạ làm chủ.
Ngài sợ có người không có mắt làm khó hai vị tiểu thư cho nên phái ta và Chu Tước đến làm bạn với hai người".
Bích Vân mồm miệng lanh lợi, nhìn sang Cố lão gia hỏi lại: "Điện hạ lời vàng ý ngọc nói rằng việc Cố tiểu thư hoà ly với Ninh vương không có gì đáng chê trách cả, không biết mọi người ở đây có ý kiến gì không?"
Cố lão gia ngượng ngùng cười một tiếng: "Không dám, không dám...!không phải là chúng ta không có ý kiến gì cả.
Lời của điện hạ nói rất đúng, tiểu dân vô cùng tạ ơn".
Ông đương nhiên không dám, Bích Vân là nữ quan tứ phẩm.
Cố lão gia chẳng qua chỉ là một thương nhân mà thôi, luận về thân phận còn không bằng nữ tử nhỏ bé này.
"Vậy không biết hai người chúng ta có thể ở lại Cố gia làm bạn với hai vị tiểu thư không?"
"Tất nhiên có thể".Cố lão gia cúi đầu khom lưng: "Cố gia có thể được chiêu đãi hai vị cô cô là vinh hạnh của chúng ta đây, quả là rồng đến nhà tôm".
Bích Vân nói: "Nếu đã như vậy thì mấy ngày nay Chu Tước đi theo Tam tiểu thư đi".
Chu Tước khẽ gật đầu.
Ở trong mắt người Cố gia, bọn họ cảm thấy Chu Tước địa vị tôn quý không bằng Bích Vân.
Trong lòng ngay tức khắc cảm thấy vị thái tử điện hạ này quả thực là người tốt.
Không những lo giúp chuyện hoà ly cho người ta mà còn tiễn phật tiễn đến tây phương.(*)
(*)Tiễn phật tiễn đến tây phương: nghĩa là giúp người thì giúp cho đến cùng.
Chi Chi giấu tay ở trong áo, nàng không ngừng chọc vào một sợi chỉ nhỏ trong tay, hận không thể thể dùng móng tay cắt đứt nó đi.
Hoá ra thái tử điện hạ có ý như vậy? Đưa người đến bảo vệ các nàng, hơn nữa còn có nữ quan Đông cung làm chỗ dựa.
Vậy thì sau này nàng có muốn vào đông cung hay không thì đều tuỳ ý do nàng lựa chọn.
Dù sao người Cố gia cũng không dám khi dễ các nàng.
Thậm chí hắn còn để cho Bích Vân đi theo tỷ tỷ, chính là không muốn để cho các nàng trở thành bia ngắm.
Như vậy bằng cách này, người trong thiên hạ đều sẽ cảm thấy có lòng nhân hậu và không có ai sẽ nghĩ ra phương hướng ác ý.
Chi Chi cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, giống như có người dùng lông ngỗng gãi bên trong.Nhưng vẫn cảm thấy có mấy phần đắng chát, điện hạ tốt bụng như vậy mà nàng lại đi lừa hắn.
Nàng cảm thấy bản thân quả nhiên không xứng với đối phương chút nào.
Nàng rũ xuống hàng mi dài, tùy ý để cho Cố Ninh Bình nói chuyện với Bích Vân, trong lúc ấy Chu Tước mặt không biểu cảm đi tới trước mặt nàng, khẽ cúi người hành lễ.
Giọng nói Chu Tước nhẹ như chỉ có hai người nghe thấy: "Đông cung tam phẩm nữ quan Chu Tước phụng mệnh điện hạ đến đây hầu hạ tam cô nương".
Nữ quan Đông cung phân làm ba cấp, cao nhất là nhất đẳng đứng hàng nhị phẩm, là nữ Thị Trung và Tá Tư.
Sau đó là tam phẩm Nữ Sử, Nữ Thư, Nữ Hiền tổng cộng chín người.
Tứ phẩm có Tài Nhân, Trung Sứ, Cung Sứ cộng lại là 18 người, từ ngũ phẩm trở xuống không tính.
Vị tỷ tỷ Chu Tước này đứng hàng tam phẩm, trong đông cung cũng được coi là nhân vật có máu mặt, thái tử lại phái người tới đây, ý tứ này không cần nói cũng tự hiểu.
Chi Chi nhẹ gật đầu: "Chu Tước tỷ tỷ".
Chu Tước cười một tiếng.
Về chuyện của Điện hạ và Cố tam tiểu thư, các nàng đều đã biết.
Khi Chu Tước bước vào cửa đã nhìn thấy nàng, trong lòng đã có suy nghĩ Tam tiểu thư thật sự xinh đẹp, đẹp đến nỗi ngay cả vẻ đẹp xuân hoa thu nguyệt cũng không sánh được.
Điện hạ bây giờ tâm lặng như nước nhưng ngày sau há có thể lại không động tâm cho được?
Rất có thể vị tam tiểu thư này trong tương lai chính là chủ nhân của đông cung.
Chu Tước quay đầu nhìn Cố lão gia, nhẹ nhàng nói: "Vừa nãy ở ngoài cửa, hình như ta nghe thấy Cố gia muốn để cho hai vị tiểu thư đi đến Phật đường đóng cửa suy ngẫm về lỗi lầm của mình.
Ta có thể hỏi một chút không? Không biết các nàng đã phạm phải sai lầm gì thế?".