Thị vệ đang định đi theo sau, thái tử xua tay nói: "Để cô tự mình đi một chút".
Ninh vươn vuốt cằm: "Ái thiếp, ngươi không đả động được thái tử nha".
Lam Hương Nhi sóng mắt lay chuyển, cầm chén rượu trên bàn thái tử lên mang về bên cạnh Ninh vương, ngay trước mặt Ninh vương nhét vào tay áo: "Thái tử điện hạ cao ngạo lạnh lùng, quả nhiên là danh bất hư truyền, ta lấy cái đồ chơi này về làm kỉ niệm vậy".
Ninh vương không để ý, cầm lấy cằm nàng: "Ái thiếp nhận thua sao?"
Lam Hương Nhi tựa vào vai hắn, từ góc độ hắn không nhìn rõ liền nháy mắt với nha hoàn phía sau:"Ta không có hứng thú đem mặt nóng dán lên mông lạnh.

Hắn quá lạnh nhạt, ai thích thì thích đi".
Ninh Vương cười lớn ôm nàng vào trong ngực, một tay xé quần áo của Lam Hương Nhi, nàng cụp mi lại trong mắt hiện lên một tia hận ý.
Chi Chi ở trong phòng Cố Ninh Bình đợi đã lâu, thậm chí nàng còn hoài nghi liệu Lam Hương Nhi có phải từ bỏ kế hoạch rồi hay không, cuối cùng cũng đợi được nha hoàn của Lam Hương Nhi đi đến.
"Di nương, trắc phi gọi người qua đó".
Nha hoàn kéo Chi Chi đứng lên: "Vương phi chờ một chút, nô tỳ dẫn di nương qua đó".
Sắc mặt Cố Ninh Bình kiên định, nhưng trong mắt nàng vẫn vô tình hiện lên một tia lo lắng, nàng ôm vai Chi Chi, kéo muội muội vào lòng ôm chặt.

Lại dùng quyết tâm đẩy Chi Chi ra, xoay người sang chỗ khác để che đi vết ướt trên mặt.
Chi Chi dừng bước lại, giọng trong trẻo nói: "Đại tỷ đừng khóc, chuyện này sẽ sớm được giải quyết thôi".
Cố Ninh Bình quay lưng về phía nàng nhẹ gật đầu.

Chân Chi Chi không đi giày thêu mà là một đôi giày bện bằng cỏ mềm mại, màu xanh ngọc hòa quyện với chiếc váy dài khiến bước đi của nàng trở nên hoang dã, tự nhiên và thuần khiết.
Nha hoàn dẫn nàng ra sau vườn, nói cho nàng biết nàng phải làm gì: "Di nương, Thái tử điện hạ một mình đi ra sau vườn, lát nữa người xuống nước đứng trong ao sen, cúi đầu ngửi hoa sen.

Nếu cảm thấy quá lộ liễu thì nghịch nước cũng được, tóm lại là phải nghĩ cách khiến cho hắn chú ý tới người".
"Nước trong hồ không sâu chỉ tới bắp chân người thôi, bên dưới còn có đá cuội, vì vậy ngài không cần lo bị bẩn chân, cứ chơi ở đó, hiểu không?"
Chi Chi nhẹ gật đầu: "Ta đã hiểu."
Nha hoàn này của Lam Hương Nhi đã đi theo nàng từ lúc còn ở thanh lâu, nhiều năm qua đã coi như muội muội ruột, cũng là tri kỷ của Lam Hương Nhi, cực kỳ đáng tin cậy.

Trong hoa viên không có ai, Chi Chi cầm váy trong tay đi về phía ao sen, váy hai màu hơi vén lên lộ ra bắp chân thon dài sáng bóng như ngọc.

Nàng giẫm lên đôi giày cỏ, cẩn thận bước xuống nước, nước trong hồ dưới ánh nắng cũng ấm áp.

Ngâm chân trong đó thoải mái dễ chịu giống như suối nước nóng, Chi Chi thoải mái dẫm lên đá cuội phía dưới, cây cỏ thô ráp mang đến lực cản.

Những viên đá trơn trượt cũng không làm nàng trượt ngã.
Chi Chi suy nghĩ một chút, cúi xuống cởi giày ném vào giữa ao dùng chân trần đi đến mép hoa sen, nhặt một bông sen hồng rồi cúi đầu xoa xoa.

Những cánh hoa mềm mại dịu dàng cọ vào mặt rất mát và dễ chịu.
Chi Chi nhìn thấy một bóng đen lướt qua khóe mắt, tim đập thình thịch.

Họa tiết đám mây và hình rồng bốn móng trên quần áo đều thể hiện thân phận của người trước mặt.

Người kia dường như đang đi về phía ao sen, Chi Chi không dám quay đầu lại quan sát mà chỉ cầm lấy bông sen, để lộ nửa má được bầu trời cẩn thận chạm khắc, nở một nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi.
Hắn dừng lại ở bên cạnh ao dường như không chú ý tới trong hồ có người.

Chi Chi nghĩ đến cái áo màu hồng và chiếc váy màu xanh của nàng, quả thực rất dễ nhầm lẫn với hoa sen trong hồ.

Nàng cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng cử động cổ tay, đập vào một chiếc lá sen ở một bên, lá sen nối với những chiếc lá sen khác tạo thành một chuỗi bóng kêu lách tách.
Như này, chắc chắn hắn sẽ chú ý tới! Nữ tử trong hồ cẩn thận từng li từng tí rút tay về, nàng bối rối và hoảng sợ như thể không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Y phục màu hồng cùng với cánh tay trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần.

Ánh mắt Thẩm Cảnh Quân bị âm thanh hấp dẫn, hắn chỉ nhìn thấy một màn như vậy.

Hô hấp của hắn tắc nghẽn, phảng phất như thể trong phút chốc nhìn thấy một nàng tiên tinh linh, một luồng hơi nóng kỳ lạ truyền vào người khiến hắn không biết phải làm gì.
Ánh mắt hắn đều tập trung vào chiếc cổ được che bởi lớp sa y màu hồng của nữ tử.

Cổ áo bị thổi bay một chút, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết.

Thẩm Cảnh Quân đè lại lồ ng ngực của mình, trái tim vốn ngột ngạt vừa rồi dường như trong phút chốc trở nên nóng bừng.
Là một nam nhân trưởng thành, hắn biết rõ bản thân muốn gì.

Sống hơn hai mươi năm, hắn chưa bao giờ ngủ với bất kỳ nữ nhân nào bên cạnh, ngay cả khi cần giải tỏa trên cơ thể cũng đều do hắn tự mình thực hiện.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy cảm giác lửa nóng mãnh liệt như này.

Cảm giác này giống như một ngọn lửa dữ dội muốn thiêu đốt con người.

Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Cảnh Quân rơi vào cảnh mờ mịt.
Khoé mắt Chi Chi liếc nhìn hắn, nhưng lại chỉ nhìn nhìn thấy người này đứng đó, trên mặt không có biểu cảm gì cũng không có phản ứng gì với hành động của nàng.

Trong lòng nàng đột nhiên có cảm giác, nếu như mị lực của nàng không đủ quyến rũ để khiến vị thái tử này chìm đắm.

Kế hoạch lần này thất bại thì coi như xong, cả đời này nàng cũng đừng hòng rời khỏi phủ Ninh vương phủ.
Chi Chi bình tĩnh lại hái một đoá hoa sen, ngón tay gầy gò trắng nõn của nàng như đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, đến nỗi trong mắt Thẩm Cảnh Quân chỉ còn lại tia sáng này.

Dưới ánh sáng cực hạn, hắn không còn nhìn thấy được mọi thứ nữa.

Nàng cúi đầu đi lên bờ hồ, thỉnh thoảng hoảng sợ nhìn xuống dưới chân, ngay cả chóp tai cũng đỏ bừng.
Thẩm Cảnh Quân nhìn nàng từng bước đi về phía mình, nhiệt độ trong lồ ng ngực hắn càng lúc càng dữ dội gần như muốn bùng phát ra ngoài, hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn cánh tay cùng ngón tay của nữ tử, trong đầu hắn đã phác họa toàn thân nàng như ngọc, dáng vẻ không có một chút tỳ vết.
Thẩm Cảnh Quân không biết hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hai mươi năm qua, hắn có đủ tự chủ để kiềm chế hết thảy, hắn lạnh lùng, tôn quý, ngạo mạn.

Khi đi đường người khác chỉ dám nhìn hắn với ánh mắt tôn kính, chưa từng có người nào dám dùng chuyện bẩn thỉu như vậy với hắn cả.
Thế nhưng hôm nay, mọi chuyện bỗng nhiên đi theo chiều hướng không ai ngờ tới.

Cách Thẩm Cảnh Quân ba bước, Chi Chi tựa hồ cảm giác được cái gì, đột nhiên dừng lại chậm rãi cử động cổ, cẩn thận ngẩng đầu lên.
Thẩm Cảnh Quân không nhìn rõ dung mạo của nàng, liền bị một đôi mắt thuần khiết ngây thơ hút vào.

Đôi mày hơi nhướng lên, ánh mắt ngây thơ như trẻ con, trong ánh mắt đó lộ ra vẻ hoảng sợ giống như vừa làm chuyện xấu.

Trong mắt hắn, nàng tựa như một đứa trẻ ngây thơ làm sai chuyện gì đó, ngơ ngác chờ người lớn trách phạt.
Mười ngón tay của Chi Chi đan vào nhau, nàng mở to mắt nhìn Thẩm Cảnh Quân.

Lần này nàng không phải giả vờ, mà thực sự chấn kinh, không nghĩ tới thái tử lại đẹp như vậy.

Chi Chi dáng dấp xinh đẹp, huynh đệ của nàng và thậm chí cả phụ thân đều là những mỹ nam tử hiếm có, thế nhưng tất cả đều không đẹp bằng người trước mặt này.
Chi Chi không biết nên phải hình dung hắn như nào, chỉ cảm thấy ngay cả chiếc cằm cương quyết cũng thật đẹp.

Đôi mắt sâu thẳm như anh hùng bước ra từ thoại bản, vừa sâu vừa huyền bí khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người.
Chi Chi chớp mắt, trong đôi mắt quyến rũ của nàng đang ngấn lệ, trong lòng nàng sợ hãi hỏi, thậm chí có chút lắp bắp: "Ngươi, ngươi là ai?"
Thẩm Cảnh Quân nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng, trong đầu chợt nghĩ đến một câu, vừa rồi Ninh Vương đã nói gì: "Ở chỗ này của hoàng thúc có rất nhiều mỹ nhân trong sạch, không bằng ngài chọn một người, mặc kệ là ai ta đều đưa cho người".
Lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng không biết cô nương này là ai, hoàng thúc nếu như biết hắn coi trọng mỹ nhân tuyệt sắc này, không biết ông ta có hối hận xanh ruột không?

Thẩm Cảnh Quân không trả lời nàng, chỉ hỏi ngược một câu: "Ngươi là ai? Vì sao xuất hiện trong Ninh phủ? Xông vào vương phủ không được phép là đại tội!"
Hắn cố gắng hết sức để kiềm chế cảm giác kỳ lạ trong cơ thể, giữ bình tĩnh hù dọa khiến tiểu cô nương trước mặt.
"Ta là Chi Chi".

Chi Chi không hề sợ hãi, dùng hết sức lực phản bác: "Ta không có xông vào vương phủ, rõ ràng là ngươi tự tiện xông vào nha!"
Đôi mắt to đẫm lệ, giọng nói mềm mại khiến nàng trông giống như một con mèo bị nhổ răng, cố kêu meo meo nhưng chẳng gây hại gì.
Thẩm Cảnh Quân cảm giác như đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu, nhưng đầu óc lại bị vẻ mặt này làm cho hỗn loạn, nhất thời không nhớ được gì nên tạm thời gác lại, đành phải nhìn cô nương trước mặt.

Nàng vẫn còn đứng trong hồ.
Thẩm Cảnh Quân ánh mắt dời xuống, liếc nhìn chiếc váy xanh ẩm ướt của nàng, đáy nước trong vắt nhìn ra đôi chân trần hiện ngay trước mắt.

Khó trách nàng không chịu ra khỏi hồ, lại làm ra dáng vẻ chột dạ vì nàng ấy đã đánh mất đôi giày của mình.
Thẩm Cảnh Quân cười nhẹ một tiếng: "Giày của ngươi đâu?"
Con mèo con trước mặt hình như bị giẫm phải đuôi, đột nhiên lùi lại một bước, cảnh giác nhìn hắn, nhưng dưới chân lại có sỏi mịn nên đi lại cẩn thận, mượn sóng nước bôi trơn, cả người ngã ngửa vào trong hồ.
Nước hồ trong vắt làm ướt quần áo trên người, chiếc trâm ngọc tinh xảo chạm đáy nước, mái tóc dài mượt mà bồng bềnh trôi xuống, trải lụa đen mềm mại trên mặt nước.
Chi Chi mở to hai mắt nhìn, nàng không ngờ mọi chuyện lại đến mức này, ngơ ngác ngồi trong hồ, không biết phải làm gì tiếp theo, người nam nhân đứng trước mặt hoàn toàn không có ý định đỡ nàng lên.
Đầu óc Thẩm Cảnh Quân ong ong một mảnh, giống như hàng trăm con ong ong trong đầu,không thể suy nghĩ được điều gì.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn trên người nữ tử, bộ y phục màu hồng bị nước hồ làm ướt hết dán sát vào người nàng để lộ ra đường cong duyên dáng, khuôn mặt nàng ngơ ngác.
Dường như không biết chuyện gì đã xảy ra.

Thẩm Cảnh Quân nắm chặt nắm đấm, tự hỏi liệu hắn có thể nắm bắt được hay không.

Hắn cảm thấy mình sắp nổ tung, dường như phải vượt qua thử thách lớn nhất của cuộc đời rồi cắn răng bước xuống nước.
Hắn tìm lấy bàn tay của Chi Chi dùng hết sức lực kéo nàng lên khỏi mặt nước, nhưng đáng tiếc do sức lực quá lớn khiến cho Chi Chi không đứng vững được, nhào vào lồ ng ngực hắn.
Mới vừa nãy bị Thẩm Cảnh Quân chăm chú nhìn, lại thêm vừa vặn chống đỡ trên người hắn, xúc cảm mềm mại khiến cho Thẩm Cảnh Quân hít thở không thông.

Thân thể thiếu nữ mang theo sự mát lạnh của nước hồ, làm dịu đi sự khô nóng trên người Thẩm Cảnh Quân khiến hắn càng không nỡ buông tay ra.
Chi Chi so với hắn còn ngột ngạt hơn, nàng cũng không phải là một thiếu nữ khuê các không biết gì, nàng đã được dạy dỗ những điều nên biết trước khi xuất giá, nàng biết chính xác vật chống đỡ bên hông chính là thứ gì.
Hoá ra thái tử điện hạ không phải lạnh lùng, chỉ là do nguỵ trang quá tốt, tý nữa thì nàng còn tưởng rằng mình đã thất bại rồi chứ!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play