Gió thổi lạnh, cơn mưa rào nặng hạt tung tóe ướt bệ cửa sổ, sắc trời nhập nhèm sắp tối. Vú nuôi Cát ma ma đưa tay thăm dò, xác nhận cô gái trên giường đã ngủ say, mới đứng lên thổi tắt đèn, quay người đi khỏi.

Kỷ Đường nhanh chóng vén chăn ngồi dậy, đem nước trà trộn thuốc mê nhổ ra.

Trong phòng không châm đèn nên hơi tối, bức rèm màu xanh đậm ở cửa phòng bỗng lung lay, nhô hé ra một khuôn mặt tròn trịa.

Đó là một nha hoàn tầm mười lăm, mười sáu tuổi, thấy trong phòng không có người khác, mới vén rèm nhẹ chân nhẹ tay bước nhanh vào, nhỏ giọng nói với Kỷ Đường: "Chủ tử, nàng đi rồi!"

Kỷ Đường nhảy xuống giường, giơ ta ra hiệu, nàng đi trước, tiểu nha hoàn theo sau, hai người nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhanh chóng dọc theo hành làng lẻn qua hướng phòng chính mà đi.

Khoảnh sân viện này không lớn, phòng xá hơi cũ, sơn đỏ phai màu, lùm cây dưới mái hiên cỏ dại mọc cao, bị mưa gió hắt rào rào đồm độp, che giấu tiếng bước chân của hai người, trên đường đi cũng không chạm mặt người nào cả.

Vốn làm gia quyến nhà Hầu phủ, làm sao cũng sẽ không ở chỗ thô lậu nghèo túng bực này, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều phải vậy.

Sài thái hậu băng hà.

Đây là thôn xóm ở xung quanh Tấn cung ở ngoại ô kinh đô, trên đường đưa tang mọi người mang tỳ nữ rất ít.

Điều này cực thuận tiện cho Kỷ Đường và nha hoàn mặt tròn Hồng Đậu, Hồng Đậu đã đi qua trước đó lưu ý đường đi, chủ tớ hai người nhanh nhẹn qua một hẻm nhỏ sau hành lanh, thuận lợi đến phòng chính.

Kỷ Đường kéo Hồng Đậu, linh hoạt chui qua một lỗ thủng không đáng chú ý trên bức tường sau bằng gỗ phật liêm nơi hẻo lánh, sau đó nàng đưa ngón tay dính nước nhẹ nhàng đâm vào góc cũ của tờ giấy gián cửa sổ, lại tới gần nhìn là thấy bên trong rất rõ ràng.

Xuyên qua cửa sổ màu xanh đậm, chỉ thấy một mỹ phụ nhân trung niên khoác áo gấm trắng ngồi dựa trong chính sảnh, lông mày mảnh khảnh, mắt mở to, tướng mạo đoan trang hiền hòa.

Vú nuôi Cát ma ma đẩy cửa vào nhà, Biện phu nhân ngẩng đầu nhìn nàng một cái, Cát ma ma liền bẩm: "Phu nhân, cô nương đã ngủ."

Vị này là mẫu thân của thân thể này, Kỷ Đường gọi nàng mẹ vài ngày rồi.

Biện phu nhân nghe bẩm gật gật đầu, "Ừ" một tiếng. Ứng xong, nàng tiếp tục trông mong nhìn ra ngoài cửa, nàng hình như đang đợi ai đó đến.

Bên ngoài có tiếng người ồn ào, nô bộc đội mưa gió chạy đến, "Phu nhân, Tam hoàng tử đến!"

Biện phu nhân lập tức hớn hở ra mặt, đứng dậy ba chân bốn cẳng bước nhanh hướng ra cửa.

Cửa phòng khép hờ lại mở ra lần nữa, một bóng người khoác áo khoác đen mang theo mưa gió bước nhanh đến, nhấc mũ trùm và áo khoác che mưa, lộ ra khuôn mặt thiếu niên trắng nõn tuấn mỹ, tóc buộc quan ngọc, mặc áo tang trắng thuần, đi lại như gió, tướng mạo đường đường, giữa lông mày cùng Biện phu nhân có vài phần giống nhau.

Đó là tam hoàng tử, Ninh vương Triệu Thần, Triệu Thần đỡ lấy vui vẻ ra mặt Biện phu nhân, cười nói: "Dì."

"Ừ, tốt, tốt!" Biện phu nhân đối với Kỷ Đường vẫn rất từ ái, nhưng không thể so sánh với lúc này, Kỷ Đường nhíu mày, so với khi đối với nàng, Biện phu nhân bây giờ từ ánh mắt đến mặt mày đều lộ ra vẻ mừng rỡ yêu thương rất rõ ràng ràng nhiều. Nội tâm nàng chậc một tiếng, tiếp tục quan sát kỹ.

Bầu không khí trong phòng rất thân thiện, Biện phu nhân và Triệu Thần tinh tế quan tâm lẫn nhau, sau đó nói một chút về chuyện của Biện quý phi một chút. Biện phu nhân hiểu ý, nàng lập tức để tỳ nữ tâm phúc toàn bộ lui, lại phân phó nhất định phải cách phòng chính xa ba trượng (khoảng từ 12 đến 14 mét), giữ cửa nghiêm ngặt.

Ánh đèn như đậu, trong phòng yên tĩnh, Triệu Thần dắt tay Biện phu nhân ngồi xuống cạnh giường, hắn nắm tay bà, hạ giọng: "Thời cơ đã đến." Thiên thời, địa lợi, hắn đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Có thể ra tay.

Biện phu nhân ngầm hiểu: "Ngươi yên tâm, ta đã sớm sắp xếp ổn thỏa, đợi ngày mai đưa tiễn linh quách Thái hậu nương nương xong là ra tay."

Nàng vỗ vỗ tay Triệu Thần: "Sẽ không có sai sót." Bất quá chỉ là một nữ hài nhi bị nuôi dưỡng trong khuê phòng mà thôi. Mười phần chắc chín.

"Chờ giải quyết nàng, thì sẽ không còn hậu hoạn gì nữa."

Triệu Thần gật đầu, đúng thật, Hắn ấm giọng nói với Biện phu nhân: "Dì, vất vả cho ngươi rồi."

Vì hắn, bà không có chuyện gì là không làm được, Biện phu nhân nhịn cười không được, trầm thấp nói: "Đứa bé ngốc."

Triệu Thần không khỏi mỉm cười, cùng Biện phu nhân nhìn nhau, hiểu mà không nói gì. Hai người dì cháu tay nắm tay ngồi sát, nhỏ nhẹ thì thầm, không phải mẹ con mà còn hơn cả mẹ con.

Sự thật thì đây đúng là một đôi mẫu tử ruột thịt.

Nhìn đến đây, Kỷ Đường đâu còn điều gì không hiểu nữa? Thì ra là nàng đã xuyên sách!..

Kỷ Đường là cái tiêu chuẩn con nhà quan, cha là quân nhân mẹ tham gia chính trị, trong nhà còn một song bào thai đệ đệ gánh vác, nàng thích học cái gì chơi cái gì đều thuận ý nàng.

Số con lừa nàng vừa xuyên qua không được mấy ngày, lúc đầu nàng còn rất vui mừng, dù sao ai có thêm một cơ hội được sống không vui?

Sau đó mẹ kiếp, nàng rất nhanh đã phát hiện có điều không bình thường, thân thể mềm nhũn chóng mặt, rõ là mỗi ngày đều bị người cho uống thuốc mê.

Hoàn cảnh thoạt nhìn an bình lại kỳ kỳ quái quái, lại nghe thấy mấy cái tên có vẻ bình thường nhưng có vẻ như đã từng nghe thấy ở đâu, trong lòng nàng sinh nghi, đến hôm nay nghe xong tình huống vừa rồi, nàng bây giờ vạn phần chắc chắn, nàng đã xuyên vào một quyển sách nàng mới xem gần đây, tiểu thuyết về Long Ngạo Thiên ly miêu hoán thái tử* tranh đấu.

*Chú thích: Ly miêu hoán thái tử: Kế mèo đổi thái tử giống kế trộm long tráo phụng, bạn nào đã xem phim Bao Thanh Thiên chắc là biết án xử ly miêu hoán thái tử này. Thái tử thật bị người đổi đi lưu lạc nhân gian, trong tã lót để lại một con báo hay mèo gì đó, vu tội cho quý phi sinh ra quái thai điểm gở. Nhưng trong truyện này, quý phi muốn có con trai để tranh sủng nên đổi công chúa đi, lấy con trai trong gia tộc giả làm hoàng tử.

Vị này Long Ngạo Thiên, chính là trước mắt Ninh vương Triệu Thần. Nam nhân tinh anh thai xuyên vào loạn thế, mẹ đẻ của hắn là Biện phu nhân, bên ngoài thì mẫu phi cũng là mẹ nuôi hắn là Biện quý phi.

Đương nhiệm hoàng đế năm ấy vẫn chỉ là một kẻ đầu lĩnh nghĩa quân ở Tề Châu, lòng mang chí lớn lại khổ dưới gối không con, nói với đám thiếp thất đang mang thai, ai sinh được con trưởng thì sẽ nâng lên là vợ chính thất, con trưởng cũng sẽ là người thừa kế hết thảy của hắn.

Biện quý phi sinh tâm tư, liên hợp với chị gái mình dùng ly miêu hoán thái tử kế hay. Triệu Thần lúc đầu đã là hoàng tử địa vị cao, nhưng lại có mầm tai họa, cho nên thời cơ đến, hắn tất muốn ra tay trước diệt trừ tai họa ngầm này.

Chậc, mà người làm công cụ để đưa thân phận Long Ngạo Thiên, tức là nguyên thân vị lá ngọc cành vàng đáng thương, sau khi hoàn thành sứ mạng của mình, ra sân khấu chưa được một tập, cứ thế đã pháo hôi.

Mà bây giờ, rõ ràng, Kỷ Đường xuyên đến, trở thành vị công chúa này. Mưa rất to, gió mang đầy hơi nước thổi chốt cửa rung đùng đùng, Triệu Thần mắt sắc, chợt phát hiện rèm cửa sổ cuối góc phòng hơi giật giật. Lông mày hắn nhíu một cái, đột ngột bước nhanh về phía trước, một phát nhấc rèm cửa sổ lên!

Bậc cửa sổ màu nâu hơi cũ, dán song sa có chút mục, bên dưới nát một góc, gió lanh qua đó thốc thổi vào, rèm cửa sổ bay bay. Biện phu nhân giật mình: "Làm sao vậy, điện hạ?"

Nàng lại hạ giọng: "Có người?" Triệu Thần khẽ lắc đầu, hắn tới gần lỗ rách trên song sa, quét mắt nhìn bên ngoài, hành lang gạch xanh hơi cũ rất sạch sẽ, tro bụi trên mặt đất còn nguyên không ai động đến, cũng không có dấu chân vệt nước nào, nhìn xa một chút còn có thái giám thân cận của hắn trong coi. Không ai cả.

"Là gió, song sa này hỏng rồi." Triệu Thần buông rèm cửa sổ xuống: "Lần tới ta đưa vài cuộn vải mới đến cho dì dán cửa sổ." "Dán làm gì, cũng chỉ ở hai hôm."

Đưa tang cho Thái hậu, dán song sa mới cái gì, khác gì muốn gây chuyện?

Biện phu nhân nhẹ nhàng thở phào, thấy Triệu Thần ngắm nhìn phía tiểu viện đang khóa, hỏi: "Nàng đâu." Nàng không khỏi cười nói: "Ngươi yên tâm, nàng uống thuốc, ngủ rất sớm."

Triệu Thần gật gật đầu, quay đầu hướng Biện phu nhân đang từ ái nhìn hắn không chớp mắt cười cười, thiếu niên cao quý trắng nõn, ánh mắt trầm ổn không giống người cùng lứa tuổi, hắn nắm chặt tay Biện phu nhân, nhẹ lời vài câu: "Tốt, ta đi về trước."

Trong cửa sổ, tiếng người phụ nhân mềm mại như bông: "Ân, ngươi cẩn thận chút, trở về tắm nước nóng rồi hãy nghỉ.."

Một bên cửa sổ khác, Kỷ Đường thả tay xuống, thuận tay đem song so bị đâm thủng dán lại, nàng ngoắc ngoắc tay ra hiệu Hồng Đậu. Bên trong phòng chính mười đưa tám tiễn, khó bỏ khó phân, nàng mang theo tiểu Hồng Đậu lặng lẽ theo đường cũ rút về phòng.

"Chủ tử, chúng ta làm sao bây giờ a?" Tiểu nha hoàn Hồng Đậu nghe được hãi hùng khiếp vía, thấy chủ tử nhà mình tiện tay đem nước trà phun ra lúc nãy hắt ra ngoài cửa sổ, nàng tranh thủ nhận lấy, đem chén đặt lại bàn nhỏ trên đầu giường nguyên như cũ, nàng gấp như kiến bò trên chảo nóng: "Bọn họ nói là sự thật sao? Yên lành, vì sao lại như vậy?"

Kỷ Đường ngồi xếp bằng trên giường, gẩy gẩy mái tóc bị nước mưa hắt ướt, trong bóng tối, nàng hai mắt sáng như sao.

Nàng xuyên đến thời điểm không sớm cũng không muộn, vừa vặn giờ là đêm trước khi Long Ngạo Thiên diệt khẩu.

Triệu Thần không đụng được tới nàng, nhưng có Biện phu nhân phối hợp thì hết thảy liền trở nên dễ dàng, Kỷ Đường nhớ rất rõ thời gian, chính là sau khi Sài thái hậu băng hà, trên đường đưa tang.

"Là thật." Hồng Đậu không thông minh, nhưng rất trung thành, trong nguyên tác, tiểu nha hoàn này vượt qua thiên tân vạn khổ cuối cùng tìm đến đối thủ của Triệu Thần, cuối cùng mang phiền toái lớn vì thân thế đến cho Triệu Thần.

Mấy ngày nay cũng vậy, phàm bất cứ việc gì giao cho Hồng Đậu làm, dù nàng không hiểu và lo lắng, nhưng vẫn cẩn thận tỉ mỉ làm theo, là rất tốt đáng tin cậy.

Thế là Kỷ Đường nghĩ nghĩ, đem một số chuyện liên quan, có thể nói trong nguyên tác, nói đơn giản một lần cho nàng, tránh cho tiểu nha đầu sau này vì không biết tiền căn hậu quả mà chịu thiệt thòi.

Hồng Đậu bị dọa sợ đến trắng bệch mặt, hồi lâu mới tìm về tiếng nói của mình, nàng ấy thấy chủ tử vẫn vẻ mặt nhẹ nhàng, gấp không biết làm sao: "Chủ tử!" "Phải làm sao bây giờ đây?"

Kỷ Đường bị nàng chọc cho cười, này còn phải hỏi sao? "Nha đầu ngốc, đương nhiên là chạy á!"

Cũng không phải heo, ai lại chờ đấy bị hại!

Kỷ Đường sờ sờ cằm, nghĩ xuyên sách thật ra là chuyện tốt, ít nhất biết kịch bản để tham khảo không phải sao?

Nàng vỗ vỗ đầu Hồng Đậu: "Đừng sợ, ta sẽ dẫn ngươi chạy thoát!"

* Tác giả có lời muốn nói: Sáng sủa nhiệt tình, rực rỡ hào phóng, siêu siêu tự tin Đường Đường bạn học đến rồi! Ha ha ha a Tú bấm ngón tay tính toán, hôm nay nghi mở hố, thế là liền đổi mới đến rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play