Editor: B.Y

Người đàn ông đầu trọc nói rồi sờ sờ đầu mình, hưởng thụ đủ thúc giục của mọi người rồi mới thanh thanh giọng nói (?), chuẩn bị mở miệng.

"Chuyện lão đại chúng ta không có Omega thích hợp mọi người đều biết đi." Hắn nói xong nhìn phản ứng của đám người xung quanh, thấy bọn họ sôi nổi gật đầu, lúc này mới tiếp tục nói, "Cái tên Omega kia thời điểm mới tới liền nhìn trúng lão đại, kết quả câu dẫn không thành, tin tức tố cũng không được lão đại thích, không thể giúp lão đại dẫn đường tinh thần lực, cho nên a...... Người này nột (?), có đôi lúc thích cưỡng bức một ít đồ vật không phải của mình."

Đầu trọc nói tới đây, kéo cái đầu trọc của chính mình, hai khóe miệng tách ra, lộ ra một chút tươi cười đắc ý, hắn đang chuẩn bị tiếp tục giảng giải, ý tươi cười kia liền khựng lại ở khóe miệng hắn.

Giây tiếp theo miệng hắn khép lại, động tác lưu loát đứng dậy, còn nhân tiện gõ vài người xung quanh, phủi tay xuống, trong miệng lớn tiếng nói, "Đi mau, đều cho đi huấn luyện cho ta, nhàn rỗi ở chỗ này làm gì? Cọ tới cọ lui, cẩn thận lão đại phạt các ngươi!"

Đứa nhỏ vừa mới ở phòng bếp giúp đỡ không hiểu anh đầu trọc vì cái gì đột nhiên hung dữ, cậu ta còn định hỏi lại, vừa mới há mồm, thoáng nhìn đôi quân ủng màu đen bên cạnh Vương Tiêu liền ngừng lại.

Giày này...... Thiệu Niên bỗng nhiên run lên, đứng thẳng dậy đi đến chỗ đầu trọc bên cạnh, vẻ mặt dõng dạc hùng hồn, "Hoàng ca! Đi đi đi! Chúng ta huấn luyện đi!"

Tư thế kia nhìn giống như là giây tiếp theo lập tức phải lao tới chiến trường.

Vương Tiêu nhìn mấy người vừa rồi còn tám chuyện, một đám khí thế mười phần, so với cậu trước kia xem những tướng sĩ duyệt binh ở mặt trên còn có tinh thần hơn mười phần.

Cậu mê mang cực kỳ, trong mắt rõ ra vài phần ý tứ mơ hồ, nhưng những người này dù sao cũng là tinh tặc, hành vi kỳ quái một chút cũng không phải không thể lý giải.

Tuy rằng không thể nghe thấy Omega kia là vì cái gì bị ném đi nuôi Tinh Không thú làm cậu có chút tiếc nuối.

Vương Tiêu thấy bọn họ đều hướng cửa đi, không có tin tức có thể nghe, liền cũng đứng dậy đi theo, định đi theo đi ra ngoài, cậu muốn đi dạo xung quanh một lần, nhìn xem nơi này rốt cuộc trông như thế nào.

Tinh tặc tuy rằng bắt được bọn họ đem tới nơi này, nhưng đãi ngộ còn xem như không tệ, cứ hai người ở chung một phòng, ngày thường cũng có thể ở khu vực quy định bên trong đi lại khắp nơi.

Vương Tiêu thời điểm đứng dậy bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh mình không biết khi nào đã nhiều thêm một đôi giày, một quân ủng đôi nhìn qua rất độc đáo.

Ở nửa giờ trước cậu vừa mới gặp qua đôi giày này, còn bị này chủ nhân chủ nhân của chúng hung hăng cắn một ngụm.

Cậu cầu nguyện ngàn vạn lần không phải là cái tên lão đại tinh tặc đáng chết kia, vì thế cúi đầu, hết sức chăm chú lột hạt dưa trong tay, tựa như chỉ cần cậu không ngẩng đầu không nhúc nhích, người này liền có thể biến mất.

"Ha" Một tiếng cười từ trên đỉnh đầu cậu truyền tới, dường như là cười nhạo hành động của cậu cùng đà điểu giống nhau.

Hình Đao biết Vương Tiêu đã nhìn thấy hắn, nhưng là không nghĩ tới tên nhóc này lại cúi đầu giả bộ không biết hắn đã tới, Hình Đao nhìn cậu trong đầu tự dưng hiện ra hình ảnh, một con chim béo nho nhỏ nghèo túng đáng thương, đáng thương hề hề súc (?), muốn đem chính mình giấu ở nơi người khác không nhìn thấy.

Hắn bị tưởng tượng của chính mình chọc cười, ho nhẹ hai tiếng, mới đem ý cười trên khóe miệng áp xuống, "Cậu vừa mới có cái gì dừng ở ta nơi nào (?), trông ta rất đáng sợ sao? Phải không?"

Nhìn Vương Tiêu bị bản thân đem doạ sợ tới mức muốn mạng, *Hình Đao không biết tại sao lại thấy thú vị, cố ý tiến đến bên tai cậu dùng ngữ khí mang theo chút uy hiếp hỏi cậu một câu.

Thấy Vương Tiêu bị chính mình doạ sợ tới mức run lên, hắn lại nhịn không được kéo kéo khóe miệng, di chuyển một ít sang bên cạnh, muốn nhìn sắc mặt Vương Tiêu một chút, không nghĩ tới Vương Tiêu vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế bỗng nhiên quay sang bên cạnh, cả người sốt ruột hoảng hốt mà đứng lên.

Cái động tác này không khéo lại đúng lúc đụng vào sườn mặt Hình Đao đang muốn nhìn cậu một cái, bùm một tiếng, đỉnh đầu cậu cùng cằm của đối phương đụng vào nhau.

"Đau......"

"Hừ......"

Vương Tiêu che đầu mình lại, bên trên truyền đến cảm giác đau một lần lại một lần, cậu cảm giác đầu mình hiện tại đã sưng lên một cục u to.

Song lúc này so với đầu mình Vương Tiêu lại càng quan tâm cằm của Hình Đao, cậu vừa mới nghe được âm thanh nam nhân kêu rên, đầu cùng cằm va vào nhau, đầu cậu đều đau thành như vậy, cằm Hình Đao có phải bị cậu đâm hỏng rồi hay không......

Cậu chịu đựng cơn đau, hai mắt bởi vì đau đớn mà rơm rớm nước mắt, lông mi trên đọng vài giọt nước mắt muốn rớt cũng không được, vành mắt chung quanh đỏ một vòng, nhìn qua đáng thương cực kỳ.

"Ngài không có việc gì đi? Tôi vừa nãy không phải là cố ý."

Vương Tiêu dừng một hồi phát hiện đau đớn đã đỡ rất nhiều, chạy nhanh về phía Hình Đao nhìn qua, thời điểm hỏi chuyện bởi vì đau đớn còn mang theo một ít âm rung nhỏ, không giống như là đang hỏi, lời nói càng như là đang làm nũng với Hình Đao.

Thấy Hình Đao vẫn luôn không đáp lời, Vương Tiêu bất an kéo kéo góc áo chính mình.

Cậu hít hít cái mũi, càng thêm bất an, như cảm thấy mình giây tiếp theo lập tức sẽ bởi vì làm lão đại tinh tặc "bị thương" mà bị ném văng ra.

"Ta không có việc gì, cậu đừng khóc." Hình Đao chịu đủ loại thương tích sớm đã thành thói quen, nỗi đau nhỏ này với hắn mà nói không đáng kể chút nào, sở dĩ ngây người lâu như vậy là bởi vì vừa nãy khi Vương Tiêu đụng đầu vào hắn, hắn lại ngửi thấy mùi hương ngọt ngào kia.

Hắn hết sức kiềm chế bản thân, mới không có giống khi ở trong phòng như vậy hung hăng cắn Vương Tiêu một ngụm. Hắn đưa ánh mắt nặng nề nhìn thoáng qua Vương Tiêu, đồng tử đen nhánh nhìn không rõ tâm trạng.

Vương Tiêu thấy hắn như vậy, càng thêm hoảng loạn, cậu nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận tiến lên phía trước, giống như là một con chim nhỏ vụng về muốn lấy lòng chủ nhân mình, ló đầu ra muốn nhìn rõ vết thương trên cằm Hình Đao.

Cậu híp mắt nhìn một hồi lâu phát hiện cằm Hình Đao chỉ có một chút điểm ửng đỏ, không có dấu hiệu sưng lên, cậu mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng cậu còn chưa kịp thở ra hơi, Hình Đao bỗng nhiên tiến lên một bước, hơi hơi khom lưng, con ngươi đen nhánh của nam nhân thoáng hiện ở ngay trước mặt cậu, "Vương Tiêu."

Thấy đối phương mở miệng, Vương Tiêu ngây thơ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu không thấy đáy.

Đôi mắt Hình Đao trời sinh rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, đuôi mắt hơi xếch lên mang theo một ít tà tính, dù vậy con ngươi so với người bình thường dường như còn nhỏ hơn một vòng, cho nên nhìn qua luôn thấy có chút dọa người.

Vương Tiêu thấy đối phương cứ bình tĩnh nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy như thể một con mồi bị bóp chặt yết hầu, tùy thời điểm bị nuốt ăn hết sạch.

Cậu nuốt nuốt nước miếng, cái gì cũng không nói nên lời, trong lòng rất muốn cất bước chạy ngay lập tức, đáng tiếc người ở dưới mái hiên, cả tinh hạm này đều là địa bàn của Hình Đao, cậu căn bản chạy không thoát.

Ôm tâm thái cùng lắm thì lại bị cắn một ngụm, Vương Tiêu đánh bạo mở miệng, "Muốn tôi bôi thuốc giúp ngài sao khi nãy tôi không phải là cố ý......"

Vương Tiêu còn chưa nói dứt câu, đột nhiên không nói được nữa, miệng cậu bị Hình Đao bịt kín, nhiệt độ tay nam nhân không thể tưởng tượng, như thể một khối than lửa nóng bỏng cậu.

Hình Đao cúi đầu thái dương tựa vào Vương Tiêu, nhẹ nhàng cọ cọ, rồi sau đó hít sâu một hơi, như là kiềm chế cái gì, Vương Tiêu thấy trong ánh mắt Hình Đao tựa hồ có một ánh sáng sắc bén loé lên.

"Xin lỗi, trạng thái tinh thần ta gần đây có chút không ổn định, chốc lát đi phòng y tế xem thử."

Mọi chuyện vừa rồi tựa như đều là ảo giác, Hình Đao lại khôi phục như lúc đầu ở trong phòng thong dong, lãnh đạm.

"Cho cậu, vừa rồi cậu đi quá vội vàng, để quên đồ vật ở trong văn phòng của ta."

Vương Tiêu nhìn thoáng qua đồ vật Hình Đao đưa, đó là một cái mặt dây chuyền nhỏ, cậu sờ sờ tay, quả nhiên lắc tay cậu vẫn luôn mang ở trên tay không biết khi nào chỉ còn lại có một sợi dây, trang sức nhỏ bên trên từ khi nào đã biến mất không còn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play