Sở Trĩ mờ mịt mở mắt, trước mắt là màn lụa khinh la. Ngoài màn trướng cung nữ như mây bưng khay khắc hoa các màu đi qua. Mấy ông lão râu hoa râm mặc quan phục Thái Y Sở, trong miệng lải nhải gì đó.
“Thần Thẩm Trầm - thái y của Thái Y Sở - phụng mệnh chẩn trị cho điện hạ.” Ông lão quan phục màu xanh lơ dẫn theo vài vị thái y quỳ trước sập, gần như lệ già tung hoành: “Điện hạ hôn mê đã bảy ngày, hiện giờ coi như đã tỉnh.”
Thái y thật sự là chức quan hèn mọn nhất, trong hoàng tộc không nói lý nhất này, ai có gì không ổn đều sẽ gọi ngươi đến một chuyến. Trước khi chữa bệnh còn phải bị người ta đe dọa, chữa không hết sẽ gặp phải hiểm hoạ chôn theo.
Còn có vị Thái Tử điện hạ này luôn luôn khó hầu hạ nhất. Không biết lần này hắn tỉnh lại, có thể sẽ lại nổi cáu gì không.
Nhưng mà, trong màn giường…
Nam tử có dung mạo sắc nét mở đôi mắt phượng hẹp dài, tròng mắt cũng lộ ra vẻ ngây thơ, hắn mờ mịt nhìn tất cả. Không phải căn phòng quen thuộc, cũng không có a tỷ, không có Trường Dung, Tô Chỉ, Vân Thường...
Đây là đâu... A tỷ đâu...
Trĩ Nhi sợ quá...
Hắn ôm chăn, chậm rãi dịch vào trong giường.
Một lúc lâu trôi qua nhưng vẫn không nghe được người bên trong lên tiếng nói chuyện, trong lòng Thẩm thái y đột nhiên có loại dự cảm không lành, thử hỏi: “Thái Tử điện hạ có chỗ nào không khoẻ, có cần thần xem lại cho ngài không?”
Trong màn giường lại không hề có tiếng động, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người ôm chăn ngồi ở góc trong cùng trên giường.
“Thần cả gan, thất lễ. Xin Thái Tử điện hạ thứ tội.”
Thẩm thái y đứng dậy, do dự tiến lên một bước xốc màn giường lên. Tiếp theo nhìn vào ánh mắt của Sở Trĩ đang nhìn sang, trong nháy mắt, tay ông ấy hơi run lên.
Trong đôi mắt vốn kiêu ngạo không ai bì nổi kia, giờ phút này lại tràn ngập vẻ ngây thở của trẻ con, sạch sẽ lại trong sáng, ôn hòa vô hại.
Giờ phút này, Thẩm thái y mới hiểu được điều gì càng khủng bố hơn lửa giận của vị Thái Tử gia này.
“Thái Tử?” Giọng Thẩm thái y hơi run.
Sở Trĩ nhìn ông ấy, ôm chăn càng chặt hơn: “Ngươi là ai... A tỷ của ta đâu?”
Trong nháy mắt Thẩm thái y buông mành xuống, ông ấy phản ứng cực nhanh nhưng giọng nói cực kỳ run: “Mau mau, ai nhanh lên, đuổi theo người đi báo tin bảo bọn họ quay về. Cung nữ thái giám gì đó đều đi ra ngoài, điện hạ cần tĩnh dưỡng.”
Nếu bệ hạ chạy đến, phát hiện Thái tử bệ hạ luôn đặt trên đầu quả tim giờ đây trở nên ngốc nghếch, bọn họ còn có thể còn mạng mà sống à? Còn có những cung nữ thái giám này, nhân lúc bọn họ còn không biết, sớm đuổi ra ngoài mới được. Có thể bớt một người chết thì không nên kéo người chôn cùng!
Mấy thái y khác đứng gần đó cũng nhận thấy có điều không ổn, vội đứng dậy đuổi cung nữ thái giám ra ngoài.
Cung điện rộng như vậy lập tức trống trải, lạnh băng lại lạnh lẽo.
Thẩm thái y hít sâu hai hơi, vén màn giường lên, lại gọi đệ tử lấy gối bắt mạch đến.
“Làm phiền điện hạ đưa tay sang đây, để thần chẩn trị cho điện hạ.”
Thẩm thái y nói với giọng điệu cung kính, cho dù vị tổ tông này đầu óc có vấn đề cũng không có ai dám sơ suất. Nếu hắn có thể khôi phục, với sự kiêu ngạo của tổ tông này, người từng thấy hắn chật vật như vậy khả năng rất lớn đều phải chết. Còn nếu không thể khôi phục, bệ hạ nhất định sẽ tự mình chém đám thái y bọn họ.
Sở Trĩ không quen ông ta, tất nhiên sẽ không nghe ông ta, chỉ liên tục hỏi: “A tỷ của ta đâu?”
Cậu nhóc thay đổi thân thể, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một tẹo. Tuy rằng vẫn là tâm trí bảy tuổi nhưng nói chuyện đột nhiên rõ ràng từng chữ.
“A tỷ?” Thẩm thái y ngây ra. Thái Tử điện hạ có a tỷ từ khi nào? Bản triều chỉ có một Công chúa, nhưng mơi mười ba tuổi, sao có thể là a tỷ của điện hạ?
Sở Trĩ thấy không ai để ý đến cậu bé, trong lòng hoảng lên, nhưng a tỷ, Trường Dung đều không ở đây, cho dù cậu nhóc có khóc cũng không ai để ý đến cậu nhóc.
Vì thế cậu bé cũng chỉ không ngừng lặp lại một câu: “A tỷ của ta đâu? Ngươi trả lại a tỷ cho ta...”
Da đầu mấy vị thái y đều tê dại, ui da tổ tông à, bọn họ có tài đức gì có thể thấy tổ tông dùng một khuôn mặt như này làm ra biểu cảm như thế kia chứ?
“Điện hạ, a tỷ của ngài là vị nào?” Thẩm thái y căng da đầu hỏi.
“A tỷ... A tỷ là ai?” Trên mặt Sở Trĩ xuất hiện vẻ mờ mịt: “A tỷ là a tỷ mà...”
Cái này đâu phải câu trả lời gì chứ? Đầu Thẩm thái y co rút đau đớn, nhưng cho dù hiện tại điện hạ choáng váng, ông ấy cũng không dám bất kính.
Vì thế cũng chỉ có thể dỗ dành, ông ấy nói bằng giọng điệu chậm rãi: “Điện hạ để thần xem mạch. Chờ bắt mạch xong, thần sẽ cho người đưa a tỷ của ngài đến thăm ngài.”
Sở Trĩ lắc đầu, vẻ mặt không phối hợp: “A tỷ nói không thể nói chuyện với người lạ, cũng không thể nghe người lạ nói.”
Thẩm thái y:!!!
Ông ấy là người lạ à, ông ấy là thái y! Cần cù chăm chỉ làm trâu làm ngựa cho hoàng thất mấy chục năm, nhìn hắn lớn lên. Nói như này là sao? Chẳng lẽ choáng váng rồi mất luôn cả ký ức à?
Ui da, còn có “A tỷ” này rốt cuộc là ai, sao lại dạy điện hạ mấy thứ này?
Tiểu ma đầu không ai bì nổi cũng không ai quản được chạy đi đâu rồi, sao lại biến thành dáng vẻ ngoan ngoãn này?
Ngài làm ơn có thể đừng dùng một khuôn mặt như vậy, nói ra mấy lời này được không?
Trong lòng mấy thái y tụ một tầng khói mù thật dày, thảo nê mã(*) chạy qua như điên trong lòng.
(*) Thảo nê mã: Nghĩa đen dịch sát là ‘Ngựa cỏ bùn’ là một con vật tưởng tượng được cộng đồng mạng Trung Quốc đại lục dùng như một biểu tượng thách thức sự kiểm duyệt internet ngặt nghèo ở Trung Quốc. Hình ảnh của nó giống như con lạc đà không bướu Nam Mỹ (Alcapa). Tuy nhiên Caonima còn đồng âm (khác thanh điệu một chút) với câu chửi rất bậy và phổ biến trong tiếng Quan thoại (giống ‘Đê ma ma’ ở Việt Nam).
Cuối cùng, Thẩm thái y quyết đoán tiến lên đặt gối bắt mạch lên giường: “Điện hạ đưa tay lại đây, đây là a tỷ của ngài dặn dò.”
Nhanh lên! Ông ấy còn phải nhìn xem cái mạng già này của mình còn có thể giữ được hay không!
“A tỷ ở đâu?” Sở Trĩ thả lỏng cảnh giác, dịch sang một chút, sau đó đã bị Thẩm thái y kéo qua bắt mạch.
Sở Trĩ muốn quậy, trong miệng lại bị nhét một miếng bánh hoa trà.
“Điện hạ ngài nghe thái y nói đi.” Người nói chuyện là thái giám từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Tư Mã Tĩnh, tên là Hữu Hỉ. Hiện tại trong điện trừ thái y ra thì cũng chỉ có y là thái giám ở bên.
Hữu Hỉ nhìn dáng vẻ này của điện hạ, từ khiếp sợ không thể tin được lúc ban đầu, đã biến thành hu hu hu, sao điện hạ lại biến thành như này.
Sở Trĩ còn nhớ rõ a tỷ từng nói đồ vật không được a tỷ đồng ý thì không thể ăn. Cậu nhóc muốn nhổ miếng bánh hoa trà này ra, nhưng mà a tỷ còn nói không thể làm bẩn giường, phải chú ý dáng vẻ.
Hiện tại cậu nhóc bị vây quanh ở trên giường, không đi được nơi nào. Bánh hoa trà trong miệng có hương vị cực kỳ ngon, vào miệng là tan, mang theo hương trà nhè nhẹ, thấm vào ruột gan.
Do dự một chút, cậu nhóc vẫn không nhổ ra.
Thẩm thái y bắt mạch, đã hơi luống cuống. Mạch tượng ngoài hơi suy yếu ra thì căn bản không nhìn ra gì khác, nếu nói là cơn sốt của mấy ngày trước đã làm hỏng đầu óc, vậy cũng không phải không có khả năng.
Loại chuyện này khó mà nói nhất, bị sốt đến hồ đồ, cũng không giống như là bị đao kiếm làm. Thân thể điện hạ luôn luôn rất tốt sao có thể vô duyên vô cớ sốt lâu như vậy.
Mấy thái y thấy ông ấy không nhìn ra gì thì thay phiên tiến lên xem mạch. Lại xem sắc mặt rồi xem bựa lưỡi, hỏi cái này hỏi cái kia. Đáng tiếc Thái Tử choáng váng nên không hỏi ra được gì, vừa mở miệng đã hỏi a tỷ.
Mấy thái y đều tâm lực tiều tụy, rất nhanh, điều càng làm người ta tiều tụy hơn đã đến.
Thái giám thủ vệ ngoài cửa cao giọng xướng: “Bệ hạ đến…”
Mồ hôi lạnh nhanh chóng chảy xuống từ trán mọi người, chỉ trừ một mình Sở Trĩ. Dẫu sao tâm trí cậu nhóc mới bảy tuổi còn không biết Hoàng đế là gì.
Thái y và Hữu Hỉ đều quỳ phục xuống, run rẩy không kiềm được. Báo tin người chạy quá nhanh, người phái đi cản vẫn chậm một bước không ngăn lại được.
Rất nhanh, một đám người đi vào. Hoàng đế cầm đầu mặc một thân long bào gấm màu trắng, trên khuôn mặt vốn uy nghiêm mang theo nét vui mừng, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.
Hoàng đế vung tay lên ngắt lời mọi người: “Trẫm nghe nói Tĩnh Nhi tỉnh rồi?”
Trong giọng nói không giấu được vui mừng, mấy thái y và Hữu Hỉ lại càng run dữ dội.
“Tĩnh Nhi?” Hoàng đế Tư Mã Đức nhìn Sở Trĩ ngồi ở trên giường, trong giọng nói mang theo từ ái ôn hòa chưa từng có với những đứa con nối dòng khác.
Nhưng mà Sở Trĩ lại không thể hiểu được nét mặt của đại thúc mặc long bào xa lạ này. Cậu nhóc lộ ra vẻ mờ mịt, ngây ra nhìn Hoàng đế.
“Tĩnh Nhi?” Nét vui mừng trên mặt Hoàng đế chậm rãi biến mất, sắc mặt dần dần trở nên kỳ lạ. Ông ấy quay đầu hỏi Thẩm thái y: “Thái Tử làm sao vậy?”
Làm sao vậy? Đây rõ ràng là sốt đến choáng váng rồi!
Nhưng Thẩm thái y không dám nói lời này. Ông ấy run rẩy, có ý nói uyển chuyển một chút: “Hồi bẩm bệ hạ, Thái Tử điện hạ... Có lẽ là sốt đến mức mơ hồ, ý thức có phần chưa tỉnh táo...”
“Ngươi nói là Thái Tử sốt? Ngươi cứ nói thẳng khi nào Thái Tử có thể khôi phục?” Sắc mặt Tư Mã Đức âm trầm gần như có thể nhỏ ra nước.
“Hồi... Hồi bẩm bệ hạ, có lẽ là ba ngày có lẽ là nửa tháng, lại có lẽ là nửa năm, lại có lẽ là một năm, mười năm...”
Còn có lẽ vĩnh viễn không khôi phục được, câu kế tiếp càng nói càng nhỏ, gần như không nghe thấy.
Thẩm thái y đã qua tuổi nửa trắm, trái tim thật sự không chịu nổi kinh hãi như vậy, mồ hôi lạnh trên thái dương liên tục chảy xuống cũng không dám lâu.
Nét mặt Tư Mã Đức dần dần âm u, trên tay ông ấy dùng sức, ngọc bội trắng treo ở bên hông cứ như vậy bị ông ấy bóp nát thành mấy mảnh, bị tùy ý ném xuống.
“Hạn cho các ngươi trong một tháng, chữa khỏi cho Thái Tử. Nếu không...”
Thái y quỳ trên mặt đất và Hữu Hỉ bị uy nghiêm của đế vương đè cho không thở nổi, run bần bật. Tuy rằng bệ hạ còn chưa nói hết, nhưng ý trong đó đã rõ ràng, không chữa hết cho Thái Tử, sợ sẽ giống như miếng ngọc kia.
Sau khi Hoàng đế cho người đứng lên thì tự mình ngồi xuống mép giường, ôn hòa hỏi: “Tĩnh Nhi cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”
Sở Trĩ cảm thấy người này phát ra thiện ý, không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngài có thấy a tỷ của ta đâu không?”
Ý cười của Hoàng đế cứng đờ, a tỷ?
Ông ấy nhìn về phía Hữu Hỉ đứng co lại ở một bên, hỏi: “A tỷ gì? Sao lại thế này?”
Hữu Hỉ cũng không biết, y cũng sững sờ đây. Nhưng bệ hạ hỏi chuyện, sao y có thể không trả lời. Vì thế y lập tức lại quỳ xuống thỉnh tội, nơm nớp lo sợ: “Bệ hạ thứ tội, nô tài không biết. Thái Tử điện hạ chưa bao giờ để nữ tử nào đến gần...”
Hoàng đế nhìn về phía Tư Mã Tĩnh, hỏi với giọng ôn hòa: “Tĩnh Nhi nói a tỷ là ai? Tên gọi là gì?”
Tên?
Trong đầu Sở Trĩ hiện lên một đoạn ngắn, là a tỷ đang dạy cậu nhóc viết chữ.
A tỷ nói: “Đây là chữ ‘Sở’, là họ. Trĩ Nhi họ Sở, a tỷ cũng họ Sở, cha cũng họ Sở.”
“Chữ ‘Trĩ’, đây là tên Trĩ Nhi, Trĩ Nhi phải luyện chữ này cho tốt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT