"Thể chữ à?", đóng nắp hộp lại, Mỹ Ảnh ngẫm nghĩ, "ngươi thích nhất thể chữ nào?".
"Thiếp thân sở trường Nhan thể".

Vu Mộng Sương chỉ chỉ vào những chữ treo trên tường, "Viết không quá giỏi, nhưng viết chữ có thể khiến người ta yên lòng, cho nên ta từ nhỏ đã viết ".
Thẩm Mỹ Ảnh ngẩng đầu nhìn xung quanh, trên tường phòng nàng treo đầy thể chữ thư pháp, chữ viết khá bắt mắt, tuy vậy, thế này mà lại viết từ nhỏ sao?
"Thiếp thân tính khí không tốt lắm, gặp phải chút chuyện rất dễ nổi giận, cho nên từ nhỏ mẫu thân đã cho thiếp thân đi học thư pháp, nói là khi viết có thể tâm bình khí hoà".

Vu Mộng Sương vừa mài mực vừa nói:"thiếp thân cảm thấy đúng là như vậy, chỉ khi viết thư pháp, trong lòng mới thấy bình yên nhất".
Tính tình không tốt nàng đã được thấy rồi, Mỹ Ảnh không khỏi nhìn Vu thị thêm mấy lượt, người này thẳng tính, lời nói lại càng dễ đắc tội người khác, tuy nhiên khi chạm vào bút mực thì lại ưu nhã khiến người phải lau mắt mà nhìn, cũng khó trách địa vị không cao, nhưng đến giờ vẫn còn bên cạnh Tống Lương Thần.
Thấy nàng mài mực sắp hết, Mỹ Ảnh đứng dậy đi tới, chọn tùy ý một cây bút treo trên giá, nhúng mực rồi viết một câu thơ.
"Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, bán duyên tu đạo, bán duyên quân ".
Mỗi bút mỗi nét khí thế hào hùng lại có chút vũ mị.

Mạch Tang đã từng nói, cảnh giới cao nhất của thư pháp Nhan thể, giống như giữa chồi già rừng khô, nhưng lại có nùng hoa nộn nhụy, một gốc nộ sinh, vạn chi tranh lớn, sức sống tràn trề.

Nàng không tốn quá nhiều công phu cho việc này, cũng chỉ hơn một hai năm khổ luyện, còn chưa đạt tới cảnh giới đó, nhiều nhất có thể gọi là có thần.
Vu thị xem rồi sửng sốt, bút hoạ này đầu tằm đuôi én, trực hoạ cung nỏ chứa đầy, tổng cộng chỉ có mười bốn chữ, mỗi chữ đều có hình có thần, so với chữ nàng đã khổ luyện nhiều năm cảnh giới còn cao hơn, xem qua rồi khiến lòng người kích động.
"Đa tạ Thế tử phi".
Vốn trước đây xem thường Thẩm Mỹ Ảnh, chỉ vì nàng là một goá phụ nên thường nói lời mỉa mai, trái phải đều nhìn không thuận mắt.

Nay nhìn thấy một phiên thư pháp này, nàng mới hiểu Thế tử gia vì sao trước đó phế Thẩm thị rồi lại lập vị.

Có thể có được tài hoa như nữ tử này, còn không phải rất khó gặp sao?
Dù sao nàng cũng thẳng tính, người có thể khiến nàng khâm phục, nàng cũng thích, tất cả những chuyện không vui trước đây đều bỏ qua, Vu thị cẩn thận liếc nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, thấp giọng hỏi: "Thế tử phi còn biết thể chữ nào khác nữa? Thiếp thân xem trong sổ, Khải thể của Người cũng mười phần đẹp mắt".

"Khải thể viết để treo tường sao?".

Thẩm Mỹ Ảnh lắc lắc đầu, "không bằng ta sẽ viết Thảo thư cho ngươi được không?".
Vu thị ngước nhìn, trong mắt đầy lấp lánh:" Thế tử phi cũng biết Thảo thư?"
"Cũng biết một chút".

Thẩm Mỹ Ảnh nói, lại trải ra một tờ giấy khác.
Vu Mộng Sương quá kích động rồi, liền đứng ngay bên cạnh, nín thở để nhìn.
Thẩm Mỹ Ảnh cùng dùng cơm trưa tại Tẩy Nghiễn Trì, Vu Mộng Sương lúc đầu còn âm thầm trợn mắt, bây giờ biến thành tôn kính chứa đầy, rốt cuộc sở thích giống nhau, trình độ lại cao hơn nàng, tính tình Vu thị là dám yêu dám hận, với Mỹ Ảnh cũng xem là khá thích.
Đến lúc tiễn nàng, Vu thị cười nói: "Sau này chuyện vặt ở hậu viện thiếp thân sẽ thay Người quản, Người có rảnh thì bồi thiếp thân luyện tập thư pháp thêm có được không?".
"Được".

Mỹ Ảnh đáp ứng, tâm tình vui vẻ ôm hộp minh châu trở về Tương Tư Uyển.
"Chủ tử thật lợi hại".

Cẩm Y trên đường về nhịn không được hân hoan:"Vu thị được xem là chủ tử khó tính nhất phủ này, thế mà cũng để Người thu thập tâm phục khẩu phục ".
"May thôi may thôi".

Mỹ Ảnh híp mắt cười:" Cũng may tính nàng cương trực, đổi thành kiêu ngạo một chút, cho dù thư pháp của ta giỏi đến đâu, e rằng cũng không thu phục được".
"Nói vậy cũng phải, Vu chủ tử này tuy rằng đanh đá, nhưng cũng là nói đạo lý".

Ngọc Thực nhìn chiếc hộp trong tay Mỹ Ảnh:" Vừa vặn minh châu này lại quay về, chủ tử lấy nó thoa mặt đi?".
Thẩm Mỹ Ảnh trợn tròn mắt, ôm chặt chiếc hộp nhảy sang một bên:"Minh châu tốt như này lại đem đi thoa mặt? Không phải quá lãng phí sao?".
Ngọc Thực dở khóc dở cười:" Chủ tử, vết thương trên mặt Người sẽ rất nhanh lành lại.

Thoa minh châu mặt rất tốt cho làn da của Người, Người tiếc mặt hơn hay là tiếc bạc hơn?".
" Bạc!".

Mỹ Ảnh nghĩ cũng không cần nghĩ đã trả lời.
Cẩm Y nhéo Ngọc Thực một cái, cười nhẹ nói:"Ngươi còn không rõ tính tình chủ tử chúng ta à? Đáp án cho câu hỏi này còn cần suy nghĩ sao?".
Nói rồi ngẩng đầu nhìn Mỹ Ảnh nói:"Chủ tử, mặt của Người nếu nhanh lành lại, bạc sẽ có thể kiếm được nhiều hơn, Người tin không?".
Mỹ Ảnh cau mày:" Ta chỉ biết dựa vào tài hoa có thể kiếm cơm, thế nào lại dựa vào khuôn mặt?".
Cẩm Y nghẹn ngào, dừng lại một lúc mới nói:" Khuôn mặt có thể khiến Người ăn được nhiều hơn một bát cơm, Người vì sao lại không ăn?".
Điều này có vẻ hợp lý! Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu, mở hộp ra sờ từng viên minh châu vừa to vừa trắng:" To như thế này, lấy một viên đi thoa thôi có được không?".
Ngọc Thực che che mặt:"Chủ tử, chúng ta đừng keo kiệt vậy chứ? Hai viên có được không?".
Thẩm Mỹ Ảnh cảm thấy đau lòng quá đỗi, châu này mỗi viên e là có giá mấy lượng bạc phải không? Quá lãng phí rồi.....
Tuy nhiên khi sờ tay lên mặt, vết sẹo này của nàng tuy đã nhanh chóng lành dưới tác dụng của cao sẹo, nhưng hôm qua vì ngâm nước quá lâu, vết thương có vẻ nghiêm trọng hơn một chút.

Nếu như trân châu có thể khiến mặt nàng nhanh lành hơn một chút, cũng không phải là ý tưởng tồi.
"Được rồi, hai viên.....".

Mỹ Ảnh sắp trào nước mắt:"Chỉ hai viên thôi, nếu không khá hơn thì các người phải trả lại cho ta ".
Cẩm Y bị nàng chọc cười:" Chủ tử lại còn tiếc mấy lượng bạc, Ngọc Thực đến chỗ Ôn chủ tử lấy đơn thuốc đi, trân châu này thoa lên mặt đối với vết thương của Người không có tác dụng, nhưng Ôn chủ tử có một phương thuốc xưa, cùng với dược liệu, cùng thoa lên mới có thể xoá sẹo, bản thân nàng ấy cũng từng thử qua, hiệu quả nhìn cũng không tồi".
Còn có thứ vậy sao? Mỹ Ảnh nhướng mày "Nàng ấy sẽ cho sao?".
"Người mở miệng, nàng có thể không cho sao".

Cẩm Y nói:"Chúng ta về Tương Tư Uyển chờ cũng đuợc ".
Mỹ Ảnh gật đầu, ôm chiếc hộp quay về ngồi ở Tương Tư Uyển, nhìn ngắm mặt mình trong gương, lại nhìn mấy viên minh châu khả ái, nghiến nghiến răng, vẫn là cứ thoa đi!

Ngọc Thực đi lấy phương thuốc, Cẩm Y mang hai viên châu sai người mài nhuyễn, lại mang bột trân châu trở về.

Mỹ Ảnh vừa đau lòng vừa đếm bạc, đếm tới đếm lui đã được chín trăm lượng, cũng xem như an tâm phần nào.
Nếu nỗ lực hơn một chút, nói không chừng hai năm sau đã có thể quay lại kinh thành.
"Chủ tử".

Không đến một nén hương Ngọc Thực cũng đã quay về, cao hứng giơ giơ túi vải trong tay:"Ôn chủ tử đã cho phương thuốc rồi, thuận tiện cho luôn nô tỳ mớ dược trước đó, chủ tử xem?"
Mỹ Ảnh gật đầu, nhận lấy toa thuốc, tờ giấy đã úa vàng, chữ trên toa xem ra đã được viết từ rất lâu, chắc chắn không phải giả, nàng cũng không cần làm giả đúng không? Nàng đã cho phương thuốc, nếu xảy ra chuyện gì không phải sẽ lại tới tìm nàng sao?
Cầm dược liệu kiểm tra một lượt, Mỹ Ảnh nói:" cứ dùng đi".
Ngọc Thực mang thuốc đi nấu, sau khi nước nguội lại phủ lên lớp bột trân châu, thoa từng chút lên mặt nàng.
Vừa hay tranh thủ lúc rỗi, việc vặt đã có Vu thị thay nàng làm, thế nên nàng thừa cơ ngủ một giấc.
Cẩm Y bên cạnh quạt gió thay nàng, xem bột trân châu từ từ khô lại, mười phần kỳ vọng hiệu quả sau khi dùng.
Nơi quân doanh, Tống Lương Thần đang thu dọn đồ, chuẩn bị ngày mai hồi phủ.
"Thế tử nhanh vậy đã muốn quay về sao?".

Tướng lĩnh Bao Thế Thiên hỏi:" chắc là sống ở quân doanh không quen chứ gì? ".
Mấy ngày này, gần như tất cả mọi người đều gọi hắn là Giám quân rồi, chỉ có tên Bao Thế Thiên này đối với hắn bất mãn như cũ, nói chuyện cũng không dễ nghe.
Tống Lương Thần ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói:" Ở hay không ở lại quân doanh cũng đều như nhau, sau khi về Thế tử phủ, ta vẫn như cũ chiều mỗi ngày đều đến quân doanh".
"Chạy đi chạy lại như vậy, đã cực khổ cho Thế tử gia rồi ".

Bao Thế Thiên chắp tay cười nói:" Mệt mỏi nhiều ngày vậy rồi, Thế tử cũng vừa mới tân hôn, còn không nhanh một chút đi tìm Thế tử phi đi ".
Lời này vừa nói ra, mấy binh sĩ đứng bên ngoài đều nhịn không cười khinh thành tiếng.
Tống Lương Thần nheo nheo mắt, trong lòng có ngọn lửa bùng lên.

Lâm Phong đứng bên cạnh đều thấy khó chịu, bước lên phía trước nói:" Các vị nói như vậy, có phải có chút mạo phạm không?".
"Nói đùa một chút, thị vệ đại nhân không nên kích động".

Bao Thế Thiên cười nói:" Trong quân đội chúng ta đều là thế này, Thế tử gia nếu như không thích, vậy chúng ta cùng với bọn nô tài không có tiếng nói là cùng một dạng rồi".

"Lâm Phong ".

Nghe những lời này, Tống Lương Thần trái lại bình tĩnh hơn:"qua đây thay ta thu dọn đồ".
"Vâng".

Lâm Phong nghiến răng, quay người đi đến tủ dọn đồ.
Tống Lương Thần cười, đi đến trước mặt Bao Thế Thiên, bất quá thiếu niên mười chín tuổi, so với lão tướng sa trường lại cao hơn nửa cái đầu.
Cúi đầu nhìn hắn, đưa tay thay hắn chỉnh lý lại cổ áo rồi nói:" Bao tướng quân nếu như không có chuyện gì, vậy hãy mang người đi mài đao, mài thương đi, ngày mai còn so tài nữa".
Bao Thế Thiên nhách miệng, cười nói:" Thế tử gia đừng để trong lòng, thuộc hạ là người thô lỗ, luôn không biết cách nói chuyện".
"Không sao, ta không tức giận ".

Tống Lương Thần vỗ vỗ vai hắn:" đi đi".
Rõ ràng là một nhóc con, lại làm ra tư thế khoan dung với hắn? Bao Thế Thiên càng cảm thấy không vui, nhưng vẫn mỉm cười rồi mang người đi.
"Chủ tử, ngày mai Ngài hãy làm khó hắn nhiều vào".

Lâm Phong bất mãn nói:" cũng quá ngạo mạn rồi, bất quá là có chút từng trải, thế mà đối với Ngài lại bất kính như vậy".
Tống Lương Thần lắc lắc đầu, nhìn theo hướng những người vừa rời nói:" Thế tử phi nhà ngươi nói cũng đúng, không thể cùng lúc buộc người khác đều phải thích ta được, làm quen là cả một quá trình lâu dài, chúng ta lại không vội, còn rất nhiều thời gian để khiến bọn hắn phục ta".
Lâm Phong giật mình, chớp chớp mắt:" Gia hôm qua đi về là để gặp Thế tử phi sao?".
Tống Lương Thần cứng mặt:" Ngươi thu dọn đồ xong hết chưa? Sao lại lắm chuyện vậy?".
Co cổ lại, Lâm Phong nhanh chóng tiếp tục thu dọn, khoé mắt không nhịn được nhìn sang vị chủ tử bên cạnh của mình.
Từ khi Thế tử phi được gả qua, chủ tử của mình dần dần trở nên khác biệt.

Đổi làm tính khí trước đây, giờ đã sớm mang Bao tướng quân nói năng lỗ mãng ra đánh một trận rồi.
Hắn trước giờ nghe không được lời nói kẻ ngỗ ngược, thế mà có thể nhẫn nhịn được.
Nhìn xem bầu trời phía bên ngoài, Tống Lương Thần mím môi, sáng sớm ngày mai sẽ quay về!
Thẩm Mỹ Ảnh ngủ rồi một giấc, ngồi dậy nhìn nhìn vào gương, bột trân châu thoa trên mặt đã khô lại, đang vỗ nhè nhẹ cho bụi rơi xuống.
Cẩm Y đưa qua chiếc khăn tay, nàng hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng lau sạch hết mớ bột trân châu còn sót trên mặt..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play